Thất Ngược Khí Phi

Chương 97 : Núi tuyết lở

Ngày đăng: 18:25 18/04/20


Nhìn trong phòng tối đen, Khinh Vân Nhiễm khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi:



-Thượng Quan, chuyện gì xảy ra vậy?



Thượng Quan Nguyệt nhẹ suỵt một tiếng, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, chàng âm thầm làm động tác, ý bảo nàng che mũi, sau đó có một mùi hương mê tỏa vào trong phòng.



Khinh Vân Nhiễm thông minh không nói chuyện, Thượng Quan Nguyệt ôm chặt lấy thắt lưng nàng, mở cửa sổ ra, nhảy xuống.



Cách đó không xa truyền đến những tiếng binh khí va chạm vào nhau, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát to của Hành Vân.



Thượng Quan Nguyệt khẽ thở dài, mau di chuyển tới đó, đôi mắt híp lại, tiếng nói lạnh lùng:



-Nếu chư vị đã tới sao còn không hiện thân?



Tiếng nói vừa dứt thì có mấy tên hắc y sát thủ từ trên trời bay xuống.



Ngay sau đó là một tiếng nói ra lệnh lạnh lùng: “Giết….”



Đúng lúc này, Hành Vân, Thủy Lưu cùng một toán thị vệ từ một hướng khác chạy tới đây,, nhìn hai phía đều có hắc y sát thủ đang tấn công, trong mắt bắn ra sát ý nồng đậm.



Ác chiến, hết sức căng thẳng.



Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng, gương mặt yên lặng, một bên ôm Khinh Vân Nhiễm, một bên tránh né công kích của sát thủ.



Thấy thế, mày Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, gấp giọng nói:



-Mau buông muội xuống….



Hành Vân và Thủy Lưu nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Nguyệt, trao đổi qua ánh mắt, Hành Vân thấp giọng nói:



-Công tử, người đưa Nhược Minh cô nương tới nơi này trước, ở đây đã có thuộc hạ và Thủy Lưu chống cự….



Thượng Quan Nguyệt cau mày lại, quát khẽ:



-Không nên khinh địch, thân thủ của bọn họ không hề kém!



Hành Vân không khỏi cả kinh kêu lên:



-Công tử, cẩn thận!



Đôi mắt đen của Thượng Quan Nguyệt híp lại, cản được mũi kiếm đang hướng đến, dội ngược trở về, một chưởng đánh mạnh vào đúng chỗ tim của sát thủ, người đó phụt ra một ngụm máu, bay lên trời rồi rơi xuống đất.



Những người này mặc dù không có võ công cao siêu bằng Thượng Quan Nguyệt nhưng dù sao cũng là sát thủ được trải qua huấn luyện, thân thủ vốn không tệ, thoáng chốc đã có tới hơn ba mươi mấy người, kẻ địch khó chống, vô cùng khó giải quyết.



Mấy thị vệ đi lên tiếp chiến, cho dù đã cố hết sức để đánh nhưng cũng không bao lâu sau đều bị kiếm đả thương.



Võ công của Hành Vân và Thủy Lưu đều trên bọn họ, nhưng lực lượng đối phương càng ngày càng đông đảo, cho dù có giết được mấy người, nhưng số còn lại cũng phải rất rất lâu mới có thể giải quyết được.



Có thị vệ liều chết chống cự, thỉnh thoảng lại có máu tươi văng ra, lúc này Hành Vân dần dần chống đỡ không được, bả vai bị trúng một kiếm chảy máu ra ngoài.



Vân Nhiễm lo lắng nhìn Thượng Quan Nguyệt một tay cầm kiếm đỡ chiêu, ánh sáng từ thánh kiếm lóe lên, nàng hận mình không có võ công, không thể trợ giúp, mặc dù trong lòng rất sốt ruột nhưng nàng biết, nếu chính mình gặp phải nguy hiểm thì sẽ làm cho Thượng Quan Nguyệt phân tâm, vậy hậu quả còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.



Thượng Quan Nguyệt một bên che chở cho Khinh Vân Nhiễm, một bên ứng phó với địch, nhìn sát thủ tụ tập lại đây càng ngày nhiều, trên mặt lộ ra không kiên nẫn, chàng tự biết, trận ác chiến này không cách nào, không phải ngươi chết thì ta không sống được.



Lúc này có một trận gió lạnh thổi tới làm cho mái tóc và tay áo chàng tung bay.



Chàng híp mắt lại, phút chốc rút ra từ bên hông một vũ khí một vũ khí kỳ quái, giống như cái quạt bằng đồng, chàng vung cánh tay lên, liên hoàn đao bất ngờ xuất hiện, sau đó rút lại.



Dưới ánh trăng, ánh đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm trầm.



Đột nhiên, Thượng Quan Nguyệt dịu dàng dặn dò từ phía sau:



-Khinh nhi, nhắm mắt lại, khi nào ta nói nàng mới được mở mắt.



Thấy nàng nghe lời nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười khẽ.



Liếc mắt, chuyển tầm nhìn về phía sát thủ, mặt chàng đột nhiên chuyển sang lạnh lùng lướt lưỡi đao sắc bén ra, chỉ thấy có một luồng ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, sau đó một cái đầu lăn lộc cộc trên mặt đất, sát thủ bị chắt đứt đầu, máu phun ra như suối, thân thể đang đứng ngã nhào xuống mặt đất. Mọi người đều bị kinh hãi, còn chưa thấy rõ là chàng ra tay như thế nào, kẻ đó đã khí tuyệt mà bỏ mình.



Rốt cuộc sát thủ được huấn luyện bài bản trút hơi thở cuối, tức giận, trừng đôi mắt đỏ, đau đớn hành hạ đến chết, máu tươi ấm nóng phun ra, tạo thành một đường cung trên không trung.



Vì bọn họ biết, không hoàn thành nhiệm vụ cũng chỉ có kết quả như vậy.



Nhìn đám thị vệ ngã xuống, đao trong tay Thượng Quan Nguyệt nhanh như chớp, hành động của chàng tấn công rất mãnh liệt.



Không quá bao lâu, ba mươi mấy sát thủ uy danh liền bỏ mạng hai mươi mấy người dưới tay chàng.



Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên:



-Thượng Quan Nguyệt, ngươi còn không dừng tay….



Nghe được giọng nói, Thượng Quan Nguyệt thoáng dừng lại, ngước mắt, nhìn thấy đứa bé trong tay nam tử mặc đồ đen, trong lòng chấn động, mày nhíu chặt lại, trong mắt xẹt qua sự tàn nhẫn, lạnh lùng quát:



-Ngươi muốn như thế nào?



Gương mặt nhỏ nhắn trắng như phấn của đứa bé đó giống như đang ngủ thiếp đi.


Nàng không khỏi thắt người lại, thân thể vốn lạnh, trùng hợp đây là thời điểm lạnh nhất trong năm, núi tuyết còn rét lạnh hơn nhiều, cho dù trên người có mặc áo lông cừu dày cộm thì mặt và bàn tay vẫn bị lạnh cóng.



Lúc này một bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt lấy tay nàng, lòng bàn tay không ngừng truyền đến hơi ấm, làm cho thân thể nàng ấm lên, nghĩ tới tình trạng của đối phương, mày hơi nhíu lại, vùng tay ra.



Vô tình quay đầu, nhìn thấy bóng dáng của một người trên một chiếc xe ngựa khác, một tháng trôi qua, hắn thường xuyên tìm cớ tiếp xúc với nàng, thái độ, tâm lý nàng không cảm thấy yên tâm.



Gương mặt đối phương tái nhợt, so với gương mặt Thượng Quan Nguyệt khi hàn độc phát tác còn khó coi hơn vài phần, nhìn hắn thường ho khan, hít thở khó khắn, chắc hắn bị nhiễm phong hàn rồi.



Nàng tức giận cau mày nhăn mặt, quan tâm tới hắn làm cái gì, lạnh lùng thu lại ánh mắt, quay đầu đi.



Lúc này trong tay Thượng Quan Nguyệt cầm chén nước, nắm trong tay âm thầm vận công, không bao lâu sau thì có hơi nóng bừng lên, chàng mỉm cười đưa cho Khinh Vân Nhiễm. Khinh Vân Nhiễm cầm lấy chén nước, hơi sửng sốt, chén nước ấm, ngửa đầu uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa từ dạ dày tới bụng, nàng uống thêm mấy ngụm nữa, nhân tiện đưa chén nước lại cho chàng:



-Huynh cũng uống đi.



Thượng Quan Nguyệt cười khẽ, uống chung chén nước với nàng.



Tiêu Thần Hiên từ xa nhìn chăm chú bọn họ, nhất cử nhất động cũng không thoát khỏi mắt hắn, trái tim hắn giống như bị xé rách, hắn tưởng rằng mình vốn chết lặng từ lâu rồi, nhưng tới bây giờ, xương tủy hắn vẫn có thể cảm giác đau đớn như cũ.



Trảm Đình thấy chủ tử mình khổ sở vì tình, không khỏi khẽ thở dài một hơi.



Nghỉ ngơi chốc lát, đoàn người lại khởi hành, vì xe ngựa không thể lên núi nên chỉ có thể đi bộ, đi một lúc cũng tới được sườn núi.



Gió lạnh gào thét bên tai, quất mạnh vào mặt làm Khinh Vân Nhiễm cảm thấy đau.



Áo lông cừu dày cũng không thể chống được cái lạnh xâm nhập vào, nàng không nhịn được mà run run co người lại, quay đầu lại nhìn xe ngựa phía sau, nhìn cỗ quan tài của Hoán nhi.



Trong thế giới trắng xóa này, đột nhiên con người trở nên vô cùng nhỏ bé.



Đột nhiên trong lúc đó, cuồng phong nổi lên, bão tuyết đánh vào mặt, sinh ra đau đớn, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, từ đỉnh núi truyền đến những tiếng ầm ầm, vang vọng sơn cốc.



-Không tốt rồi, tuyết lở, mọi người mau đi….



Thủy Lưu đi phía trước dò đường hoảng sợ kêu lên.



-Bây giờ xuống núi không kịp, mau sang bên kia tránh bão….



Gương mặt Thượng Quan Nguyệt lạnh nghiêm lại, quyết định rất nhanh rồi kêu lên. Khinh Vân Nhiễm biết rõ uy lực của băng tuyết, căn bản nếu bị đè vào người chắc chắn không còn đường sống. Trống ngực nàng đập mạnh, tự nhiên không thể kháng cự, sợ hãi và bất lực, cho dù võ công cao tới đâu, trí tuệ thâm sâu tới mức nào cũng không thể ngăn cản.



Tuyết trên núi lăn xuống, càng lăn càng lớn, tốc độ căn bản càng ngày càng nhanh, toàn bộ mọi người đều theo bản năng vì sự sống còn mà chạy trốn, tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần.



Thượng Quan Nguyệt thét ra một tiếng chói tai:



-Khinh nhi, cẩn thận….



Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm giẫm vào một hố sâu, nàng cảm giác sau lưng có người muốn kéo nàng, chỉ nghe thấy tiếng y phục bị rách, nhưng lại không cản được việc nàng rơi xuống. Nàng bị một tảng tuyết rơi trúng người, đau đớn kêu lên, chưa phục hồi lại tinh thần đã bị thụt xuống hố sâu, tuyết đọng trong huyệt động đều rơi xuống đỉnh đầu, giống như tuyết không ngừng chất đống lên người.



Phía trên truyền tới một tiếng quát to:



-Khinh nhi….



Tốc độ trượt của xe lăn không hề thua kém khinh công chút nào. Tiêu Thần Hiên không hề nghĩ ngợi, từ xe lăn bay vọt lên, nhảy xuống theo sát, dùng chút nội lực còn lại giảm bớt lực đạo, thân người xoay tròn, hắn bắt được tay Khinh Vân Nhiễm, dùng sức kéo lấy nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng trong ngực mình. Cho dù gặp băng tuyết sắc nhọn, trong tâm vẫn quyết tâm bảo vệ nàng, xuống dưới hoàng tuyền, chỉ cần có nàng làm bạn, dù hắn không tình nguyện, hắn cũng không hối hận.



Cái lạnh thấu xương từ đỉnh đầu truyền xuống thấu vào tim, khí huyết toàn thân như đọng lại ngực hắn. Sau đó máu tươi phụt ra từ miệng hắn.



Chóng mặt kéo đến, trước khi hôn mê hắn liếc mắt một cái, nhìn Khinh Vân Nhiễm đang hôn mê trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi lạnh như băng.



Khoảng không trên núi, gió mạnh gào thét, bầu trời trắng mờ mịt đầy tuyết bay múa, bên vách đá, mơ hồ trong tuyết trắng có bóng người.



Một thân tuyết trắng phiêu dật theo bão tuyết, gương mặt tuấn mỹ bi ai, quanh thân có luồng không khí lạnh thấu xương, trong tay cầm một miếng vải bị xé rách.



Dừng ở đáy cốc sâu vạn trượng, trời đất mênh mông, đau đớn tưởng chết, vạn vật bỗng biến ảo như luồng ánh sáng, tay áo tung bay theo gió. Mặc cho tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi không ngừng, một lúc lâu sau, thân hình chàng mơ hồ cử động, từ yết hầu dâng lên luồn khí, ho mạnh:



-Khinh Vân Nhiễm….



Núi tuyết lở, giống như san bằng cả sơn cốc, cuối cùng chàng đã mất nàng trong nháy mắt….



Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng nói lo lắng của Hành Vân:



-Công tử bảo trọng thân thể, có nương là người hiền nhất định sẽ được trời thương, nhất định sẽ không có việc gì.



Thượng Quan Nguyệt cau mày, lại ho, đợi sau khi bớt ho, trầm giọng hỏi:



-Tìm thế nào rồi?



Vẻ mặt Hành Vân nghiêm trọng, nói:



-Thuộc hạ đã huy động tất cả thợ săn dưới núi đi tìm giúp, tạm thời chưa có tin tức gì.



Trong mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên lạnh lùng, tay bất giác nắm chặt, trầm giọng nói:



-Hành Vân, lập tức dùng bồ câu đưa tin, triệu tập người ngựa lại đây, tiến hành rà soát hết hang động trong núi, nhất định phải mau chóng tìm được bọn họ!



Vẻ mặt Hành Vân ngẩn ra, vội vàng nói:



-Vâng, thưa công tử.