Thất Phu Nhân
Chương 103 : Thông nhi
Ngày đăng: 15:23 18/04/20
Chuyển ngữ: Miki
Hai năm sau
Tới gần huyện Thủy ở phía bắc biên giới Thiên Vũ. Sống dựa vào dòng sông, người dân giản dị, các hộ gia đình trong khoảng trăm dặm xung quanh đều làm nghề nông. Vào phiên họp chợ đầu tháng sẽ đem sản phẩm ra bán, cái gì cần đều có cả. Mặc dù huyện này cũng không lớn, nhưng lại có đông thương nhân lui tới, rất sầm uất. Là con đường quan trọng nhất trong huyện, người lui tới cũng nhanh nhạy thu được không ít tin tức.
Lúc này trên đường, buôn bán, xem bói toán, mãi võ giang hồ, hát tuồng, có nam có nữ, có già có trẻ, các quầy hàng rong đều chật kín người.
Hôm nay là người mùng mười tháng riêng, vừa qua năm mới không lâu, nơi nơi trên đường đều giăng đèn kết hoa, đương nhiên là ngày họp chợ lớn nhất trong năm. Không phải làm ruộng, không cần cuốc đất, mọi người dân đều vào thành…cho nên bên trong huyện Thủy hôm nay chỉ có hai từ, chen chúc!
Mà các thương gia hai bên đang dùng những chiêu thức đặc biệt để gây chú ý, thu hút khách vào cửa…
Con đường phía tây cũng người đến người đi, tới gần một cửa hàng ven đường số người càng ngày càng nhiều. Mặc dù có hơn mười người phục vụ nhưng xem chừng vẫn còn thiếu nhiều. Ít nhất ở đây phải mở rộng diện tích lên gấp mười lần nữa, tăng thêm mười tiểu nhị nữa thì mới đủ…Nhưng mà điều khiến người khác kì quái là, phần lớn người ở đây đều có cảm giác khó gần, nhưng họ lại không hề tranh cãi, thậm chí còn bình tĩnh nói chuyện với nhau. Nhìn kĩ thì thấy hóa ra những người này đều đang xếp hàng.
Thứ gì mà có thể để họ cam tâm tình nguyện xếp hàng?
Khách khứa ở tửu lâu đối diện cửa hàng cũng không thể hiểu nổi.
“Chủ quán, cửa hàng đối diện bán thứ gì vậy? Sao đông người xếp hàng thế?” hạ nhân theo hầu nghe theo chỉ thị của nam tử mặc cẩm y đi tới phía chủ quán hỏi.
Chủ quán gõ bàn tính trong tay, nghe xong liền kêu lên một tiếng ra ngoài đại sảnh “Tiểu Đông tử…”
“A…tới đây…” Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ phía sau. Mặc một cái áo vải màu xám, trên vai còn vắt chiếc khăn trắng, vẻ mặt tươi cười, vừa nhìn đã biết là một chàng trai lanh lợi.
“Tiểu Đông tử chạy tới một bên chủ quán: “Ông chủ”
Chủ quán ngẩng đầu lên nhìn nơi vừa phát ra tiếng: “Khách bên kia muốn biết sự tình ở cửa hàng đối diện, ngươi đi giải thích cho họ.”
Tiểu Đông tử nghe xong nụ cười trên mặt càng sáng. “Được thôi.”
“Quan khách, ngài không phải người huyện Thủy đúng không?” Tiểu Đông tử cầm lấy ấm nước sôi rót vào trong ấm trà ở trên mặt bàn, ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ người trước mặt.
Bằng con mắt của hắn, công tử này không giàu có thì cũng thuộc dạng quyền quý. Mái tóc dùng miếng vài đen buộc lại, vầng trán cao quý, nhưng vẻ mặt anh tuấn lại lạnh lùng, bộ cẩm y trên người có thể thấy được xuất thân của vị công tử này, ngồi bên cạnh còn có một cô nương đẹp mê người, da trắng nõn nà, khuôn mặt kiều mị. Hơn nữa còn người đi theo hầu…trên cơ bản tiểu Đông tử đã xác định được vị công tử và tiểu thư này không phải người Thủy thành.
Nam tử đứng sau hầu lên tiếng: “Công tử nhà ta tới từ huyện Cửu Định.”
Đó, hắn đã nói mà. Huyện Cửu Định thành cách huyện Thủy hơn hai trăm dặm, là huyện gần nhất với huyện Thủy.
“Hiếm có công tử mới đi tới huyện Thủy, ngài có thể thưởng thức đặc sản ở chỗ chúng tôi, đặc biệt ở huyện Thủy này có thứ nơi khác không thể có, đó là trang sức thủ công để làm quà tặng cho nữ quyến của ngài.”
“Cửa hàng đối diện buôn bán trang sức thủ công.” Nam tử đang ngồi ngẩng đầu lên, âm thanh trầm ổn mang theo mềm mỏng, nói ra nhưng vẫn là câu hỏi.
Tiểu Đông tử nghe thấy thế có hơi bất ngờ, cả người công tử này toát lên vẻ lạnh lùng, ngạo khí bên ngoài khiến người khác không dám lại gần, nhưng giọng nói thực rất êm tai, làm cho người nghe xong phải say mê.
“Đúng vậy, cửa hàng bán các loại trang sức thủ công bằng vàng và bạc, có ba kiểu là cao cấp, trung bình và kém.”
Nam tử nghe xong có chút kinh ngạc, hơi nhướn mi “Vậy sao?” có vẻ như tiểu Đông tử đã quen với vẻ mặt này của khách, tự hiểu mà nói tiếp: “Loại kém thì chỉ cần có tiền là mua được, nhưng không giống các cửa hàng khác, giá của loại trang sức kém này có thể so được với những sản phẩm đắt nhất tại các cửa hàng vàng bạc nổi danh trong huyện…” tiểu Đông tử vẫn chưa phát hiện ra tia sáng trong mắt nam tử và vẻ mặt bình thản của nữ tử bên cạnh.
“Dương Thông Nhi.” Giọng nói bình thản có phần nghiêm khắc không cho phép cự tuyệt, phải cầm đũa gắp thịt cá trong bát.
Giờ mọi người mới biết được hóa ra cậu bé này không thích ăn cá, có điểm yếu như thế sao lại muốn gọi cá? Nhưng mà nghi ngờ cũng nhanh chóng biến mất, dồn dập nói:
“Phu nhân, cậu bé còn nhỏ như vậy, kén chọn cũng là bình thường.”
“Sau này sẽ từ từ ăn cũng được.”
“Hay là cậu bé không đói bụng?”
“Không phải, tôi thấy cậu bé muốn ăn đùi gà hơn.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong tửu lâu đều nói hộ cho cậu bé trông như đang uống thuốc độc không bằng.
Thông Nhi chớp chớp hàng mi dày cẩn thận nhìn, vẫn không nhìn ra được vẻ mặt của Lộ Tùy Tâm. “Mẹ ~~~”
“Ăn.” vẫn nói từ đó, khiến Thông Nhi biết được lần này mẹ cậu bé rất quyết tâm.
Lo lắng nhìn bát thịt cá trong bát, nước mắt tưởng chừng như sắp trào ra, có lần cậu bé ăn cá bị hóc xương, từ đó không dám ăn cá nữa.
Cậu bé rất thích nhờ các dì lọc xương cá ra, nhưng lại tám chín phần mười không ăn cá đã được lọc đấy. Mẹ cậu bé mà biết nhất định sẽ bắt ăn hết. Nhưng bởi vì cậu bé có nhiều dì, cho nên mỗi lần đều có thể lừa gạt qua được, rất ít ăn cá. Nhưng mà… hu hu … cậu rất hối hận, sớm biết vậy sẽ không làm khó cho dì Tham, để khỏi phải ăn cá.
Cố gắng gắp một miếng bỏ vào miệng, không dám nhai mà nuốt vào bụng luôn.
Một phút sau, mọi người thấy cậu bé rưng rức ăn cá mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đều mang theo quở trách nhìn người mẹ kiên định bắt bằng được con mình ăn cá kia.
Lộ Tùy Tâm cầm lấy khăn tay lau miệng cho cậu bé: “Lần sau còn dám bắt dì Tham lọc xương cá nữa không?”
Cậu bé giương mắt nhìn Hồng Tham, tội nghiệp nói: “Không dám nữa, mẹ.”
“Ừ, nhớ cho kĩ.” Lộ Tùy Tâm thầm buồn cười, hôm nay rốt cuộc cũng giáo huấn được tiểu gia hỏa này, để xem lần sau có dám để các dì lọc xương cá sau lưng hay không.
“Phì” cười, Phấn Hồng nhìn đứa bé, rồi lại liếc mắt thấy khóe miệng Hồng Tham đang co quắp, rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.
Tử Vân cười tới mức chảy cả nước mắt, hôm nay quả thực là…quả thực khiến nàng rất hài lòng, tiểu thiếu gia chỉ cần bày ra bộ dạng đáng thương trước mặt các nàng, thì mười lần trên mười các nàng sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng chỉ có duy nhất tiểu thư là không phản ứng gì cả.
Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về phía ba người “Các ngươi còn cười nữa, chiều nó nhiều quá, lần sau không biết nó còn nghĩ ra chiêu gì bắt các ngươi chịu nữa.” trong miệng tuy rằng trách cứ nhưng ý cười trong mắt cũng biểu hiện ra ngoài.
Thông Nhi của nàng đã lớn như vậy rồi, thoáng cái đã hai năm trôi qua, Thông Nhi cũng được ba tuổi. Hiện tại vẻ ngoài của Thông Nhi có thể nhìn ra được giống như Dương Á Sơ, ngũ quan tinh xảo, không còn im lặng như lúc còn bé. Có chút nghịch ngợm, lại thông minh. Lúc nào cũng muốn náo loạn chơi đùa. Nghĩ tới đây khóe miệng Lộ Tùy Tâm hơi cười, nàng để nó tự lớn, cai sữa đúng lúc, may sao mong muốn của nàng đều được như ý nguyện. Nàng chỉ hy vọng nó lớn lên vui vẻ là tốt rồi.
Lúc nàng và mọi người rời đi, đi khắp các thành của Thiên Vũ, rốt cuộc cũng chọn nơi đây để dừng chân.
Chọn nơi này, là bởi nơi này tuy xa xôi nhưng tin tức linh hoạt, nếu có tin gì nàng cũng có thể nghe được, Hơn nữa nàng phát hiện chỗ này có sản nghiệp của Dương gia, cho nên im lặng để ý. Thời gian trôi qua, thoáng cái đã hai năm rồi, các nàng tới Thủy thành này đã hai năm, Nàng chờ nam nhân kia vẫn chưa xuất hiện!
Chàng…đã xảy ra chuyện gì ư?