Thất Phu Nhân
Chương 110 : Xa cách tương phùng
Ngày đăng: 15:23 18/04/20
Tác giả: Lạc Tùy Tâm
Chuyển ngữ: Miki
Dương Á Sơ đoạt nhanh lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch: “Tuyệt, nương tử của ta…” Hiện giờ nương tử của hắn ở đâu?
“Mặc y phục vào trước đã, y phục này là ta sai người mua tới.” Nam Cung Tuyệt lẳng lặng ngồi, dường như ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, thật ra bây giờ hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trong lòng hắn rất đau.
Dương Á Sơ nghe lời như một đứa trẻ, mặc y phục vào thật nhanh, “Tuyệt..”
“Tóc..” Nàng mà gặp hắn nhất định sẽ rất vui mừng. Cũng được, nàng và Dương Á Sơ hạnh phúc là tốt rồi. Không biết tâm trạng của Ngạo lúc đó có giống hắn không? Chắc cũng sẽ kinh ngạc lắm. Còn nàng…
Hai bóng người bay nhanh như khói mây mờ mịt, mặc dù Dương Á Sơ bị nội thương nhưng nội lực vẫn cao hơn nhiều so với Nam Cung Tuyệt, cho nên lúc này hắn và Nam Cung Tuyệt tiếp tục dùng hết sức lực để lao đi.
Nam Cung Tuyệt quan sát Dương Á Sơ, mái tóc đen dùng ngọc trâm để búi trông rất có sức sống, lộ ra khuôn mặt tinh tế như trong tranh, ngũ quan tuấn tú, sắc mặt hơi tái và gầy. Nhưng tròng mắt đen lại phát ra thứ tia sáng lóa mắt. Nơi ấy có niềm vui, lo lắng, chờ đợi, day dứt, hạnh phúc…đủ loại cảm xúc pha trộn vào nhau.
Hắn cũng chưa nói nàng là do bọn họ cứu ra, bởi căn bản không có cơ hội để nói, hắn ta chỉ nghĩ tới một điều duy nhất là được gặp nàng.
Với khinh công của hai người họ thì chỉ cần hai ngày là tới huyện Tây Xa, huống hồ với tình hình Dương Á Sơ hiện tại chỉ e hắn còn muốn chạy ban đêm nữa, trong mắt Nam Cung Tuyệt lóe lên tia giễu cợt, ai bảo hắn ta không nghe hết lời hắn nói kia chứ? Cho dù tới huyện Tây Xa thì cũng phải chờ. Xe ngựa của các nàng tối thiểu cũng phải mất hai ngày nữa mới tới đó.
Hắn có thể đoán trước người trong Vô Vân sơn trang mà nhìn thấy Á Sơ thì nhất định sẽ vui mừng khôn xiết.
Giờ khắc này, cỗ xe ngựa chở Lộ Tùy Tâm đang đi trên đường một cách chậm chạp.
Bên trong xe ngựa
“Mẹ, còn phải mất bao lâu nữa ạ?” Thông Nhi ngồi dậy từ trên ghế tựa, ôm Lộ Tùy Tâm từ đằng sau. Con mắt lim dim mơ màng đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Tử Vân vén tấm màn lên “Bình Phục ca, còn bao lâu nữa mới tới thành trấn?”
Bình Phục ngồi bên ngoài đánh xe nghe thấy thế thì trả lời: “Còn mười dặm nữa” Giờ đang ở ngoại ô phía nam.
“Thông Nhi, ra đây dì Vân ôm nào, chờ một lát nữa thôi là có thể nghỉ ngơi dùng bữa rồi” Tử Vân đưa tay đón lấy Thông Nhi đang ôm Lộ Tùy Tâm.
Thông Nhi trề môi ra: “Con muốn mẹ ôm cơ” Cậu bé rất thích dính với mẹ.
“Hừ, tiểu thư, Thông Nhi cần có mỗi người thôi, không thèm chúng ta nữa rồi” Hồng Tham là người hay đùa Thông Nhi nhất, đương nhiên nàng hiểu, Thông Nhi rất lanh lợi, chỉ cần tiểu thư bận thì nàng đều dẫn nó ra ngoài chơi, nó phải bám lấy nàng chứ.
Nhưng…Hừ…Chỉ cần có tiểu thư thì ai cũng không kéo ra được, chỉ biết dính lấy mẹ.
Lộ Tùy Tâm khẽ cười thành tiếng, “Thông Nhi, dì Tham không vui rồi kìa”
Thông Nhi len lén nhìn Hồng Tham đang giả bộ giận dỗi, rồi lại lén nhìn sang Lộ Tùy Tâm. Vẻ mặt trở nên bối rối rồi cuối cùng vươn tay ra về phía Hồng Tham, “Dì Tham ôm” Tuy rằng cậu bé rất muốn ở bên mẹ nhưng dì Tham mà không vui thì mẹ sẽ trách móc cậu bé…
“Ha ha, thế mới ngoan chứ” Hồng Tham đắc ý nhìn về phía Tử Vân đang nhíu mày, nàng ta không dụ được Thông Nhi mà.
Bình thường trong ba người các nàng thì Phấn Hồng đi chợ nấu cơm, Tử Vân quét dọn giặt quần áo, còn nàng phụ trách đưa Thông Nhi đi chơi, cho nên trừ Lộ Tùy Tâm ra cũng chỉ có nàng là nhiều thời gian bên cạnh cậu bé nhất.
Trong mắt Lộ Tùy Tâm hé ra ý cười, vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ. Dọc đường đi xe ngựa kéo dài thời gian có thể nói giống như đang tản bộ, đi sớm ngủ muộn, hơn nữa còn ăn uống, thời gian đi trên đường cũng chỉ được mấy tiếng.
Giờ cũng mới đi được một phần ba chặng đường, mùng tám Linh nhi thành thân, hôm nay là mùng một, còn sáu ngày nữa, chậm thế này chưa biết có thể tới kịp Vô Vân sơn trang không.
Lộ Tùy Tâm ngắm phong cảnh bên ngoài, rồi lá cây xanh biếc ở hai bên đường, các loại hoa cỏ cây cối tô điểm trên mặt đất thêm đẹp hơn. Nhớ tới khoảng thời gian nàng tới Vô Vân sơn trang lần trước. Khi đó hắn còn bên cạnh, nhưng hiện tại đã không còn hắn, chỉ có Thông Nhi…
Lần đó là mùa hè nóng nực, giờ đã tới mùa xuân, khí trời mát mẻ, thích hợp nhất để du ngoạn. Mùa xuân là mùa tràn trề sức sống nhất, cũng tươi đẹp nhất, kì diệu, tràn đầy hy vọng…
Có thể là…hy vọng của nàng? Nàng hy vọng hắn còn sống. Nàng hy vọng được gặp lại hắn. Nhưng thời gian cứ chầm chậm qua đi, nàng biết, nếu không xảy ra điều bất trắc, nếu hắn còn sống thì sao lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện?
Chính vì vậy thời gian qua đi, nàng cũng không dám hy vọng quá nhiều, bởi nàng không muốn tuyệt vọng, chỉ tự nói cho bản thân mình mỗi ngày, nàng còn có Thông Nhi, nàng sẽ sống một cuộc sống vui vẻ chờ hắn…
“Sao thế? Bình Phục ca!” Giọng Tử Vân truyền ra từ trong xe ngựa, càng khiến thân thể Dương Á Sơ chấn động mạnh hơn.
“Phu nhân…có người chặn xe của chúng ta” Bình Phục kinh ngạc nhìn Dương Á Sơ, trên đời này hắn chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như thế. Tuy nhiên quá gầy.
Bên trong xe ngựa yên lặng, Phấn Hồng, Hồng Tham vội nhảy xuống, thấy nam nhân phía trước thì đều ngây ngẩn cả người. Lát sau vẫn chưa định thần lại.
Một lúc lâu sau cũng không có tiếng động gì, Tử Vân tò mò chui ra, thấy người đứng bên cạnh xe ngựa thì không khỏi bịt miệng lại, nước mắt tuôn ra không ngớt, là cô gia…đúng là cô gia rồi, người đã trở về. Tiểu thư sẽ không bao giờ đau khổ nữa…
“Cô…gia…” Giọng nói nghẹn ngào của Tử Vân khiến Lộ Tùy Tâm đang ngồi trong xe ngựa cảm giác như có một khối đá to đè nặng xuống, nàng cố gắng hít sâu.
“Mẹ?” Thông Nhi ngước lên nhìn Lộ Tùy Tâm, sao người mẹ lại run? Mẹ sợ ư? Bên ngoài có kẻ xấu sao?
Nghĩ như vậy Thông Nhi gạt tay đang ôm của Lộ Tùy Tâm ra, chui ra ngoài xe ngựa, “Dì Tham, có kẻ xấu ạ?” Đứng trên xe ngựa nhìn mọi người hai bên không nói lời nào thì kì lạ hỏi. Kẻ xấu làm mẹ sợ, cậu bé muốn đánh kẻ xấu.
Dương Á Sơ ngây ra nhìn đứa bé trên cỗ xe, lâu sau vẫn không bình thường lại được…Đó…đó là cậu bé hắn gặp bên hồ.
Người hai bên đều nhìn chăm chú về phía tấm màn che trên xe ngựa.
“Thông Nhi.” Bàn tay thon dài trắng nõn vén tấm màn lên, Lộ Tùy Tâm cúi người đi ra, phút chốc ngẩng đầu lên.
Thân ảnh đứng ở kia rơi vào đáy mắt nàng. Nàng mở to hai mắt, không dám tin nhìn nam nhân gầy tới mức chỉ còn xương và da ở trước mắt. Đau lòng như bị dao cứa, hắn…chịu rất nhiều đau khổ đúng không?
Dương Á Sơ vẫn không hề động đậy, cũng không phải hắn không muốn di chuyển, mà là căn bản hắn không biết di chuyển thế nào, trong đầu hắn hiện giờ hoàn toàn đình công, hắn chỉ tham lam nhìn bóng người mà đã khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Phấn Hồng, Hồng Tham định thần lại nhìn người trên xe ngựa, Phấn Hồng tiến lên đỡ Lộ Tùy Tâm xuống, còn Hồng Tham thì ôm lấy Thông Nhi.
Lộ Tùy Tâm chạm chân xuống mới cảm giác được chân thật, đây không phải giấc mơ sao? Hắn thật sự đang ở trước mắt nàng! Có thể chạm tay vào không?
Thấy khuôn mặt ngây ngốc của hắn thì trong mắt nàng rưng rưng, khuôn mặt tươi cười! Thật là tốt, hắn còn sống!
“Tướng công!” Một tiếng gọi tướng công rốt cuộc đã giải huyệt đạo cho Dương Á Sơ, tiến lên phía trước ôm nàng vào trong lòng. Vùi đầu lên vai nàng, ôm thật chặt lấy.
“…” Từng giọt từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống, rơi cả vào lòng người, Dương Á Sơ dùng hết lực ôm lấy Lộ Tùy Tâm. Xương cốt toàn thân nàng dường như sắp bị nghiền nát. Cảm nhận được thân thể hắn đang run lên, nàng cũng khóc trong lòng hắn. Giờ khắc này nàng và hắn phải trả giá bao nhiêu để có được? Đã trải qua biết bao đau khổ? Chỉ có ông trời mớt biết được.
Nàng đã từng hận, từng trách, nhưng lúc này nàng thật sự biết ơn hắn còn sống, nàng mới có thể có hạnh phúc như thế này.
Thấy đôi nam nữ ôm nhau trên đường, mọi người cũng đều nhìn trân trân..đây…đây là tình huống gì?
Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo nhìn nhau, trong mắt đều hơi ươn ướt.
“Mẹ..Hu hu..” Thông Nhi thấy Dương Á Sơ ôm chặt mẹ thì sợ đến phát khóc.
“Thông Nhi..” Hồng Tham vội vàng quát, nhưng Thông Nhi giãy giụa ngã xuống đất. Nhanh chóng chạy tới chân Lộ Tùy Tâm, ôm chân mẹ khóc to “Mẹ..”
Lộ Tùy Tâm phục hồi tinh thần, khẽ đẩy Dương Á Sơ ra “Tướng công?” Y phục của nàng đều ướt đẫm bởi nước mắt hắn, mà nước mắt nàng chỉ e cũng dính đầy trên ngực hắn?
“Mẹ…” Thấy mẹ còn không để ý tới cậu bé, Thông Nhi càng khóc to hơn.
“Thông Nhi” Tử Vân tiến lên ôm lấy Thông Nhi.
“Huhu, con không muốn, con muốn mẹ…” nước mắt của Thông Nhi cũng làm ướt cả đùi, lúc này thần trí Lộ Tùy Tâm mới hoàn toàn tỉnh lại, nhìn con đường vắng vẻ không tiếng động, mặt hơi nóng lên…
Thông Nhi thấy người trước mắt không buông mẹ cậu bé ra thì chuyển sang nơi khác cắn mạnh, dám bắt nạt mẹ cậu, cắn chết mi…..
Dương Á Sơ vẫn bất động như trước, đau đớn ở chân khiến hắn tỉnh táo lại. Mặc kệ Thông Nhi vẫn đang cắn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nương tử…” Nương tử, nương tử của hắn đã trở lại bên người hắn.
“Còn không mau buông ra, răng Thông Nhi sẽ đau đấy” Lộ Tùy Tâm nhìn hai người một lớn một nhỏ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Lấy tay vỗ nhẹ lưng Dương Á Sơ ý bảo hắn buông nàng ra.