Thất Phu Nhân

Chương 112 : Giải thích

Ngày đăng: 15:23 18/04/20


Tác giả: Lạc Tùy Tâm



Chuyển ngữ: Miki



Nửa đêm, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, cuộn mình trong lòng Dương Á Sơ.



Gạt nhẹ mái tóc của nàng để lộ ra dung mạo thanh tú, Dương Á Sơ ngây ra…



“Nương tử..” Hôn nhẹ lên mắt nàng, hắn sợ đây chỉ là một giấc mơ, ngày mai tỉnh lại sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Cho nên hắn không dám ngủ, một lát cũng không dám. Cứ si mê nhìn nàng trong lòng như vậy…



“Ừm, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ chăm chàng sao cho càng béo càng tốt” Ngón tay nhỏ và dài xoa nhẹ lên ngực Dương Á Sơ, Lộ Tùy Tâm khó nén nổi đau lòng.



“Được” Trên khuôn mặt tinh xảo xuất hiện nụ cười tuyệt đẹp, Dương Á Sơ thỏa mãn.



“Ta cho chàng ăn thứ gì, nhất định chàng phải ăn hết” Nhích lên phía trước một chút, nàng kề sát trong ngực hắn, Lộ Tùy Tâm nhẹ nhàng nói.



“Tuân lệnh” Đừng nói tới ăn, ngay cả bắt hắn ăn một con trâu, chỉ cần là nàng nói thì hắn cũng sẽ ăn.



Lộ Tùy Tâm vùi mặt vào trong ngực hắn, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Nam nhân này thật sự yêu nàng. Lý do tại sao ba năm nay hắn không xuất hiện cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là…bây giờ nàng đang ở bên hắn!



“Sao trên người lại bị thương?” Dường như nàng rất để ý tới vết thương trên người hắn.



Dương Á Sơ hạ mi mắt, che khuất lệ quang lóe lên trong mắt, giọng mềm nhẹ như lông chim “Không có gì, bị tên bắn thôi”



“Nói rõ xem nào” Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt nói, nam nhân này định lừa gạt để cho qua sao, không có cửa đâu.



“Là…ta tới chỗ Ngân Lưu Nhân tìm nàng” Dương Á Sơ buột miệng.



Lộ Tùy Tâm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lát sau đôi môi đỏ mọng mới than nhẹ: “Chàng thật ngốc” Ngốc khiến nàng thương tâm.



“Nương tử càng ngốc hơn” Lại đi làm tổn hại chính bản thân mình.



“Ai cứu chàng?” Võ công của hắn có thể đánh bại hết thuộc hạ của Ngân Lưu Nhân, vậy chắc là có tiến bộ?



Thân thể Dương Á Sơ cứng đờ, vẻ mặt vẫn như cũ “Là sư phụ”



Lộ Tùy Tâm đẩy ra một chút, thấy vẻ đau khổ trên mặt hắn: “Sư phụ chàng?”



Trong mắt Dương Á Sơ như bừng tỉnh…



Trên mặt đất trống trải, Dương Á Sơ nằm trên vũng máu, Vũ Mặc Hiên cũng bất tỉnh. Vô Thị che kín vết thương, lay mạnh Vũ Mặc Hiên, “Vương gia…người tỉnh lại đi….” Sau đó đi kiểm tra mũi Dương Á Sơ xem còn thở không, càng tuyệt vọng hơn, Dương công tử đã chết.



Chợt…Vô Thị từ từ gục xuống, thần trí cũng trở nên mơ hồ.



“A di đà phật, tất cả đều là ý trời đã định, sư huynh, huynh mau đưa Á Sơ tới tuyết sơn, ta sẽ đưa Hiên thí chủ tới dược cốc, rồi sẽ theo sau” Hai tay Huyền pháp trưởng lão chắp vào nhau, nói với một ông lão mặc y phục màu xám, ông lão đó chính là sư phụ của Dương Á Sơ – Vô Thường.



“Được” Nói xong ông và Dương Á Sơ đã không thấy tăm hơi.



Huyền Pháo nhìn Vũ Mặc Hiên đang bất tỉnh, điểm một số huyệt trên người hắn sau đó cũng biến mất.



Trên tuyết sơn



“Sư đệ, lương khô đã chuẩn bị đủ chưa?” Vô Thường nhìn vào bên trong sơn động, vẻ mặt ngưng trọng.



“A di đà phật, thiên đạo đã định, chúng ta cũng chỉ có thể thuận theo ý trời thôi” Huyền Pháp trưởng lão thở dài.



Vô Thường lão nhân cũng thở dài thật sâu “Thiên đạo vô tình, nhưng ta không thể để Á Sơ chết được”



“Bắt đầu thôi” Huyền Pháp trưởng lão thở dài lần nữa. Nói xong thì đi vào đỡ Dương Á Sơ ngồi dậy, hai tay đặt trên lưng Dương Á Sơ.



Vô Thường cũng không nói gì nữa, tiến vào lấy tay để trên ngực hắn…







Ba ngày ba đêm, hai người trị thương cho Dương Á Sơ…
“Chúng ta xuống thôi, các ngươi cũng chuẩn bị lên đường sớm sớm một chút”



Quán trọ này là do Nam Cung Tuyệt bao toàn bộ, cho nên bên trong đại sảnh cũng chỉ có nhóm người các nàng, không có ai khác.



Dương Á Sơ kiên trì dỗ dành Thông Nhi vẫn đang giận dỗi.



Mọi người thấy Lộ Tùy Tâm xuống thì mắt hai cha con đều sáng lên. Thấy hai đôi mắt phát sáng y hệt nhau, Lộ Tùy Tâm mỉm cười.



“Thông Nhi, sao không để cha cho con ăn?” Lộ Tùy Tâm ôm lấy Thông Nhi, đi tới ngồi cạnh Dương Á Sơ, cúi đầu hỏi.



“Mẹ” Hai tay ôm lấy cổ Lộ Tùy Tâm, Thông Nhi liếc nhìn Dương Á Sơ. Trong ý thức cậu bé cảm thấy rất xa lạ với người cha này.



“Thông Nhi, để dì Tham cho con ăn” Hồng Tham bê một chén cháo tới ngồi trên ghế.



“Nào, ta lấy trà thay rượu, chúc mừng ba người nhà Á Sơ đoàn viên” Hoàng Thạch Ngạo nâng chung trà lên hướng về phía Dương Á Sơ. Nhìn ánh sáng rực rỡ phát ra trên người nàng, hắn thấy được hạnh phúc của nàng, hạnh phúc của nàng vẫn chỉ có Á Sơ, không ai có thể thay thế. Hắn biết cuối cùng một chút ảo tưởng sót lại cũng hoàn toàn tan biến, tất cả đều trở về điểm ban đầu, hắn là bạn tri kỉ của Á Sơ, nàng là thê tử của Á Sơ. Không có gì hơn…



“Ha ha, hiện giờ Á Sơ là hạnh phúc nhất, ta cũng muốn tìm ai đó để thành thân” Nam Cung Tuyệt nói nửa đùa nửa thật.



“Thật sao?” Lộ Tùy Tâm vui mừng mở to mắt, bọn họ là nam nhân xứng đáng có nữ nhân tốt bên cạnh chăm sóc, nàng mong họ sẽ hạnh phúc.



“Ừ, gia phụ đã định trước hôn sự cho ta từ nhỏ, mấy ngày nay cũng sẽ bắt tay vào tiến hành, mọi người uống rượu mừng ở Vô Vân sơn trang xong thì đi kinh thành thăm Dương lão gia, rồi hãy tới Hoàng gia bảo uống ly rượu mừng của Hoàng mỗ” Hoàng Thạch Ngạo nhàn nhạt nói, đối với hắn lấy ai cũng đều như nhau! Thứ hắn muốn cả đời này cũng không thể có được. Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn sẽ thật lòng chúc phúc.



Lộ Tùy Tâm rũ mi mắt, nàng hy vọng ông trời sẽ để Hoàng đại ca gặp một nữ nhân có thể khiến huynh ấy mở rộng trái tim lần nữa.



“Chắc hẳn Nhiễm trang chủ cũng không biết sẽ gặp Á Sơ phải không?” Nam Cung Tuyệt cố ý chuyển đề tài.



“Ừ, đúng là ta muốn gặp sư huynh” Sư phụ vì cứu hắn mà hao hết chân khí, hắn muốn gặp sư huynh để đền tội, có lẽ sư huynh biết tin sư phụ đã tạ thế chắc sẽ khó mà tiếp nhận. Nhưng muốn nói gì cũng phải chờ lễ thành thân của Linh nhi xong đã.



“Được rồi, thế Linh nhi gả cho ai?” Lộ Tùy Tâm chợt nhớ ra liền hỏi Nam Cung Tuyệt. Mấy ngày nay căn bản nàng không có tâm trạng hỏi tới mấy chuyện này, giờ nhớ tới nàng mới thấy tò mò.



Nghe xong Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo đều nhướn mày lên “Linh nhi gả cho Phương Mạc Ngôn”



Lộ Tùy Tâm nhíu chặt mày lại, Linh nhi thật sự yêu Phương Mạc Ngôn? Còn Phương Mạc Ngôn thì sao? Cậu ta có yêu Linh nhi không?



Thấy nàng nghi ngờ, Dương Á Sơ cũng biết nàng đang suy nghĩ cái gì, liền an ủi “Có thể ba năm nay chúng nảy sinh tình cảm với nhau”



Chỉ hy vọng là thế! Lộ Tùy Tâm thầm than!



Đứng trước cửa quán trọ, thấy Phấn Hồng, Tử Vân ngồi trên xe ngựa của Bình Phục, Lộ Tùy Tâm tiến lên căn dặn “Bình Phục, đi đường cẩn thận”



“Tiểu nhân đã biết” Bình Phục trả lời cung kính.



“Phấn Hồng, trên đường nhớ săn sóc Tử Vân, đừng đi đường quá vội” Lộ Tùy Tâm nhìn Phấn Hồng nói.



“Tiểu thư yên tâm, ta sẽ nghe theo lời người” Phấn Hồng và Tử Vân thò đầu ra vẫy tay với Lộ Tùy Tâm.



“Tiểu thư, chúng ta về huyện Ly Thủy trước chờ tiểu thư và cô gia về nhà” Tử Vân nói nghiêm túc.



“Ừ, đi đường chú ý an toàn” Dương Á Sơ khẽ ôm lấy Lộ Tùy Tâm, những người này đối với nương tử mà nói đều là người thân, cho nên hắn tình nguyện như nàng.



“Lão gia, phu nhân, tiểu nhân xin phép lên đường” Bình Phục nói với Dương Á Sơ và Lộ Tùy Tâm.







“Nếu Á Sơ còn muốn tới Vô Vân sơn trang, chúng ta xin cáo từ trước” Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo chắp tay nói.



“Các ngươi không tới Vô Vân sơn trang sao?” Dương Á Sơ có hơi bất ngờ.



“Không, dược cốc còn nhiều việc cần phải xử lý, hơn nữa Ngạo cũng phải về chuẩn bị hôn sự, tới lúc đó chúng ta tập hợp lại ở Hoàng gia bảo” Nam Cung Tuyệt lạnh nhạt nói, trước khi tâm hắn bình phục thì không thể ở cùng một chỗ với họ, không thể để Á Sơ nhìn ra điều khác thường.



“Được rồi, hẹn ngày gặp lại” Dương Á Sơ gật đầu với hai người.



Nam Cung Tuyệt và Hoàng Thạch Ngạo chắp tay, trong mắt lẫn nhau đều thấy được, bọn họ cần một lần say tới ngất đi mới có thể hoàn toàn quên đi thứ tình cảm không nên có này. Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, sẽ kiên quyết vung kiếm cắt đứt dây tơ tình…