Thất Phu Nhân
Chương 1152 :
Ngày đăng: 15:23 18/04/20
“Lão gia” Dương quản gia thấy lão gia như vậy thì thầm lắc đầu! Lão gia bây giờ đã thay đổi thật rồi. Trên người lão gia không còn tìm được chút nào bóng dáng trước kia nữa.
“Ông nội, cha đang ở đại sảnh chờ chúng ta ạ?” Hương Nhi mập mạp được bế trên tay nô tỳ đi tới tò mò hỏi Dương lão gia.
“Ừ, cha đang chờ con đấy.” Viễn Chi thấy ông thích Hương Nhi nên đã để con bé ở lại Dương gia. Một năm trước con dâu còn sinh trưởng tôn! Đời này coi như ông đã có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông được rồi.
“Vậy đệ đệ ở đây ạ?” Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên, Hương Nhi làm như rất không vui hỏi.
Dương lão gia cười ha hả: “Là cháu không ngoan phải không, lúc nào cũng làm cho đệ đệ khóc.” Có lẽ ông trời cũng quá tử tế với ông, tuy rằng mất đi đứa con trai mà ông thương yêu nhất, nhưng ít ra…ít ra ông còn một đứa con, còn cháu trai cháu gái!
Hai người thong thả đi tới đại sảnh khổng lồ, trên chiếc bàn đã ngồi chật người.
“Lão gia, ông lại chơi với Hương Nhi tới quên cả dùng bữa rồi.” Dương phu nhân nhẹ giọng nói. Nhị phu nhân bên cạnh nhận lấy khăn trong tay nô tỳ đưa cho Dương lão gia “Lão gia, ông phải chú ý thân thể, ngày ngày phải ăn ba bữa đúng giờ, đại phu cũng nói rồi, thân thể ông không thể chạy với Hương Nhi.” Nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ông cũng không mong phải nằm trên giường nữa chứ? Cho nên sau này ông để Linh Nhi đưa Hương Nhi đi chơi là được rồi.” Dương phu nhân đề nghị.
Phu nhân của Dương Viễn Chi, Triệu Linh Nhi đứng lên phúc lễ với lão gia tử “Cha, Hương Nhi nghịch ngợm, sau này để con dâu trông nom thay cha!”
“Đúng đó, cha, đại phu nói cha không thể hoạt động quá nhiều.” Dương Viễn Chi đón lấy Hương Nhi “Hương Nhi, con lại không ngoan rồi, hôm qua làm cho đệ đệ khóc, còn lúc nào cũng khiến ông nội lo lắng. Có phải lại muốn cha đánh vào mông con đúng không?”
“Hu hu…ông…” Hương Nhi là người hiểu Dương lão gia nhất, nhưng bây giờ lại ngang bướng gây sự.
“Thôi được rồi, mấy người nói một câu lại tiếp một câu, ta đâu có tới mức đấy, sức khỏe ta thế nào tự ta biết rõ.” Dương lão gia rít lên một câu về phía mọi người, rồi chuyển sang Hương Nhi “Ngoan, Hương Nhi ngoan, có ông ở đây.”
“Cha..” Dương Viễn Chi định nói gì đó thì bị tiếng hạ nhân chặn ngang “Lão…lão..”
“Có chuyện gì xảy ra?” Dương Viễn Chi nói trước, vội vàng đứng dậy.
“Lão gia..tiểu…thiếu gia…” Miệng hắn như đang bị ai vả, cũng không biết nên nói thế nào..
“Láo xược! Xảy ra chuyện gì?” Dương Viễn Chi nhìn Dương lão gia rồi mới lớn tiếng quát.
“Không…không…Không phải…”
“Quản gia, ông đi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Dương Viễn Chi thấy kẻ trước mắt căng thẳng tới mức lắp bắp nói không ra lời, vội chuyển sang Dương Tiến Thủ – quản gia Dương gia phân phó.
“Vâng thưa thiếu gia.” Dương quản gia nhìn hạ nhân thì thầm cảm thấy kì lạ, bình thường cậu ta là người thận trọng nhất, cho nên ông mới để cậu ta gác cổng lớn.
“Không…không phải..là…là…là nhị thiếu gia đã trở về.” Người gác cổng cố gắng nói ra những lời này.
Một lúc lâu sau, thân thể Dương lão gia mới chấn động trước những gì vừa nghe thấy, mắt mở to, ra sức thở hổn hển “Ngươi…Ngươi nói gì?”
Dương Viễn Chi túm lấy cổ áo kẻ vừa nói, kích động hỏi “Ngươi nói gì?”
“Nhị…nhị thiếu gia đang ở ngoài cổng” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn cũng không thể tin nổi.
“Người đâu, lôi tên cẩu nô tàu này ra.” Dương lão gia thở dốc.
“Cha” Giọng nói Dương Á Sơ truyền đến…
Toàn bộ đại sảnh im lặng. Tay Dương Viễn Chi đang túm áo hạ nhân đột nhiên buông lỏng, mở trừng mắt, cũng không dám quay đầu lại, chỉ sợ mình nghe nhầm…
“Á Sơ…” Bỗng Dương phu nhân đứng dậy làm đổ cả bát canh. Nhưng bà không để ý, chỉ vươn tay ra run run chỉ về phía trước.
“Tướng công, cha, Á Sơ thật sự đã trở về” Triệu Linh Nhi kích động hô lên với Dương Viễn Chi vẫn không dám quay đầu và Dương lão gia đang ngây người.
“Á Sơ…” Hai vị phu nhân cũng khiếp sợ nhìn mấy người đang đứng ở bên ngoài.
“Tiểu thư, người cố gắng kêu to lên” Phấn Hồng bình tĩnh nói, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên tiểu thư sinh con, nhưng lần trước sinh Thông Nhi là việc không thể tránh khỏi nên tiểu thư mới phải chịu đựng, nhưng bây giờ thì khác, tiểu thư có thể kêu ra.
Trên trán Lộ Tùy Tâm đổ đầy mồ hôi, nàng không biết nàng lại mang thai, nàng đang rất yên ổn, ngày ngày được Dương Á Sơ che chở có một cuộc sống nhàn nhã hạnh phúc. Hiện giờ nàng đau tới mức muốn cắn người, trước kia đau đớn vì dịch tâm, đau khi sinh Thông Nhi, nàng không nhịn cũng không được. Nhưng giờ nàng cảm giác đau đớn khiến nàng muốn hét lên! Không thể được…
“A…Dương Á Sơ…” Dựa vào cái gì chứ? Lần trước là không còn cách nào khác, phải chịu đựng, bây giờ nàng chỉ muốn hù chết hắn, để xem lần sau hắn còn dám tối nào cũng quấn lấy nàng nữa không.
Mà tiếng hét của Lộ Tùy Tâm khiến thân thể Dương Á Sơ run rẩy, mặt tái nhợt, nắm chặt lấy tay Nam Cung Tuyệt lần thứ hai “Làm sao bây giờ? Tuyệt, nghĩ cách gì đi”
Nam Cung Tuyệt trừng mắt lườm Dương Á Sơ, nữ nhân khi sinh con cho dù là thúc sinh cũng phải trải qua đau đớn. Tính là cùng một người sinh con thì lần đầu là nhanh, lần sau sẽ chậm, Dương Á Sơ lại cứ hấp ta hấp tấp, thật đúng là phiền!
“Phấn Hồng, Hồng Tham đang ở bên trong” Hắn chỉ ngồi ở đây vì sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện, hiện giờ có nhiều người như vậy, có y thuật của Phấn Hồng cũng đã đủ rồi, hơn nữa sinh lần thứ hai, hắn ta vội cái gì chứ?
“Dương Á Sơ…Ta hận chết chàng…A…”
“Bịch” Trong lúc Nam Cung Tuyệt không thể tưởng tượng nổi thì người nào đó đã hôn mê bất tỉnh mất hết cả khí chất.
Linh nhi thấy Dương Á Sơ ngã trên mặt đất thì cũng phối hợp ngã theo, may mà Hoàng Thạch Ngạo nhanh tay đỡ được.
Bên trong viện, Nhược Nhi mới được tám tuổi nhưng rõ ràng trưởng thành hơn Thông Nhi nhiều “Thiếu gia, phu nhân đang sinh em bé. Nhược Nhi dẫn thiếu gia đi chơi được không?”
Thông Nhi nhìn vào trong căn phòng, vui vẻ gật đầu, vội vàng kéo Nhược Nhi chạy ra bên ngoài. Đùa chứ, ngày nào cha cũng bắt cậu bé phải đứng tấn, không được phép lười biếng, hiện giờ đương nhiên có thể tranh thủ thời gian mà lười biếng được rồi.
Tử Vân bê một chậu nước, đi qua đại sảnh, nhìn thấy cô gia ngã trên mặt đất, rồi lại nhìn Nam Cung công tử vẫn thờ ơ làm như không nhìn thấy người đang ngã trên mặt đất kia, nàng cười thầm rồi đi vào trong phòng khóa cửa lại.
“Dương Á Sơ đâu?” Lộ Tùy Tâm hỏi Tử Vân.
Tử Vân bật cười: “Tiểu thư, đừng lãng phí sức lực, vì tiếng hét của người mà cô gia ngất rồi. Cho nên bây giờ người hãy giữ sức đi.”
Trên trán Lộ Tùy Tâm tức khắc vạch ra mấy sợi màu đen. Nàng lại còn dọa hắn nữa sao? Vô dụng thế ư?
..Cuối cùng
“Oe…” Tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền tới, Nam Cung Tuyệt nhướn mi, đã nửa ngày trời sao kẻ nằm dưới đất vẫn chưa tỉnh lại? Nhíu mày, sau đó đứng dậy cực kì chậm chạm rất “không cẩn thận” giẫm chân lên nam nhân vô dụng đang ngất kia cho tỉnh lại.
“Tuyệt..nương tử của ta…” Dương Á Sơ bật dậy từ mặt đất nghe thấy tiếng trẻ con khóc xong thì đạp cửa loạng choạng xông vào.
Phấn Hồng nhanh nhẹn bọc lấy đứa trẻ, lau sạch rồi đưa tới bên giường! Hồng Tham dẫn hai tỳ nữ vào thu dọn phòng cho sạch sẽ.
“Nương tử…” Mặt Dương Á Sơ tái nhợt gọi Lộ Tùy Tâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường.
“Nghe nói chàng ngất rồi kia mà?” Mở mắt ra, trong mắt hiện lên ngọn lửa, nhưng thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn thì im bặt không nói lời nào.
“Này, đây là con gái chàng, sau này chàng tự mà coi mình là một nãi cha” Nàng phải tìm Phấn Hồng nghĩ cách không bao giờ sinh nữa.
(Đoạn này ta cũng ko hiểu lắm, có vẻ anh Sơ bị bắt cho con bú sữa thì phải =)))
Thấy Lộ Tùy Tâm lại nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng Dương Á Sơ tràn đầy nhu tình, bước lên hôn khẽ lên môi nàng “Nương tử, cám ơn nàng!”
Lộ Tùy Tâm cảm nhận được nụ hôn yêu thương của hắn, khóe miệng mỉm cười, phất phất tay “Ta muốn ngủ một giấc, chàng đi mà xem con gái của chàng đi” Từ sau khi biết nàng mang thai, hơn chín tháng nay mỗi ngày hắn đều thần kinh như vậy, không hề vội vàng hấp tấp như lúc nàng mang thai Thông Nhi. Trong vòng tay che chở của hắn, nàng trải qua hơn chín tháng như một báu vật. Con gái? Giống ai nhỉ? Có khuôn mặt đẹp tuyệt sắc như Dương Á Sơ không? Hay là giống nàng?
“Ừ, nương tử, ta giúp nàng, nàng ngủ đi.” Quay đầu lại nhìn đứa bé đỏ hỏn bên cạnh.
“Ha ha…” Dương Á Sơ còn tự mình cười ngây ngô. Là một đứa con gái…có đẹp như nương tử nhà hắn không? Sau này trưởng thành sẽ khiến nam tử trên thế gian phải hồn bay phách lạc…Đây chính là thái độ kiêu ngạo của người làm cha. Nhưng mà vừa nãy nương tử nói gì? Nãi cha? Nãi cha là gì? Nhưng hiện giờ hắn chỉ biết cười ngây ngô, nãi cha có ý gì sau này hắn sẽ hiểu ngay thôi.
[Hoàn chính văn]