Thất Phu Nhân

Chương 4 : Hung triều gợn sóng

Ngày đăng: 15:21 18/04/20


Nhờ Tử Vân tiếp tế, cuộc sống không nhanh không chậm, ở mấy ngày nay, Lộ Tùy Tâm cũng nghe được mối quan hệ của nhân vật này với Lộ vương được bảy tám phần, còn lại thì Tử vân không biết. Xem ra, nàng phải tự lực cánh sinh, Vũ Mặc Nhiên nói xong liền ném nàng đến nơi này, thực tế là đem nàng đối đãi không hơn người chết là bao, ta là ta liều mạng, không có đem người hầu tới thì sao chứ, nàng đây cũng không cần! Nhưng là…Nhưng là… cái tên khốn kiếp kia ngay cả thức ăn cũng không có chuẩn bị cho nàng, này…này…quen nhẫn nhịn thì sẽ có lúc không thể nhẫn được nữa! không có Tử Vân, có lẽ nàng sẽ chết lần nữa mất, từ sau hôm tỉnh lại, nhìn y phục trên người nàng lại muốn cau mày, Tử Vân đem cho một bộ y phục cho nàng mặc! ăn cũng là Tử Vân từ phòng bếp lấy được, mặc dù Lộ vương phủ là thiên hạ của hắn, theo lý mà nói  không có chuyện gì hắn không biết, sợ rằng ngày đầu tiên Tử Vân bước vào phòng này hắn cũng đã biết! Nhưng là hắn ngay cả tăm hơi cũng không có thấy, dù sao, nàng-Uông Tùy Tâm cũng từng là Thất phu nhân từng được sủng ái, chẳng lẽ xem như nàng biến thành cây cỏ sao! Loại nam nhân này thật không có nhân tâm, ngay cả nữ nhân mình yêu cũng phải lừa gạt tình cảm của 1 nữ nhân khác tới che chở, ha hả!Ít nhất hắn cũng phải chịu đựng không ít sao! Ngẫm lại xem, một mặt không thương nữ nhân, nhưng lại làm bộ dạng như rất yêu, hơn nữa còn muốn theo người ta lên giường.



Nhếch miệng lên cười một tiếng, Lộ Tùy Tâm không khỏi bội phục mình, còn có thể mua vui trong đau khổ, nhìn ra nàng cũng có vài phần tiến bộ.



“Thất phu nhân, ngài cười cái gì a?” Tử Vân ôm một cái túi đi đến gần đã nhìn thấy Thất phu nhân ngồi trước cửa phòng trên mặt đang cười không khỏi một lần nữa đánh giá lại Thất phu nhân, mặc dù nàng chỉ một thân áo vải thô ráp đơn giản, đang nửa dựa vào cửa, chân tùy ý đưa, mái tóc dài cũng tùy ý xõa tung, tán cả trên mặt nhưng làm cho người ta nhìn vào tâm tình cũng cảm thấy tốt lên. Thất phu nhân giống như thật sự không nhớ rõ chuyện trước kia! Nếu không nàng làm sao có thể cười vui vẻ như thế, cái nụ cười xuất phát từ nội tâm này làm cho nàng thoạt nhìn có chút mê hoặc.



“ha hả, không nói cho ngươi” nói ngươi cũng không hiểu a. nhìn cái bao trong tay nàng.



“Thứ gì a?”



“Nga! Lần trước không phải nói muốn ta mang mấy thứ hạt giống thức ăn sao?” Nàng còn thấy kỳ quái, Thất phu nhân sao lại muốn những hạt giống này?”.



Vốn đang ngồi dưới đất, nghe xong trong nháy mắt 2 tròng mắt hiện lên tia sáng mang theo nụ cười đầy mê hoặc.



Tử Vân nhìn thoáng qua ngây cả người.



“Lúc nào cũng dựa vào ngươi tiếp tế cũng không phải biện pháp tốt, một ngày 3 bữa vẫn nên tìm cách giải quyết, ta xem khu đất trống trước cửa này trồng mấy loại thực phẩm không phải tốt sao? Qua ít ngày có thể tự nấu ăn được rồi”. Về phần mấy vật dụng hàng ngày, nàng mấy ngày trước cũng phát hiện ở đây có một cái dây chuyền thượng hạng, giá trị chút tiền, để lại bên người cũng vô dụng, chi bằng giúp nó phát huy tác dụng giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này có phải tốt hơn bao nhiêu không.



“Cái gì?” Tử Vân nghe nàng nói muốn làm việc này hoàn toàn sợ ngây người, đây là việc nhà nông, Thất phu nhân sao lại nghĩ ra làm cái này, rồi nàng làm được sao?



“U mê a!” không để ý tới Tử Vân hóa ngóc 1 bên lấy cái bao nặng đi vào nhà, lúc trở lại cầm sợi dây bỏ vào tay Tử Vân: “ sợi dây chuyền này ngươi giúp ta đi cầm đổi lấy bạc, mua một ít công cụ đơn giản và đồ tốt, còn lại ngươi xem cần gì thì làm”.


“Tiểu Như, ta không thích xưng hô Thất phu nhân như thế,ngươi nên biết, lần sau tái phạm sẽ gánh hậu quả ra sao không!” 1 năm, tiện nhân kia mặc nhiên chiếm đoạt chỗ ân sủng vốn là của nàng, nàng muốn ả ta phải trả giá thật nhiều.



Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.“Tiểu thư nô tỳ sai rồi, lần sau nhất định không tái phạm, xin tiểu thư khai ân!”. Nàng phạm vào tiểu thư, nghĩ đến thủ đoạn của tiểu thư, Tiểu Như không khỏi rung mình một cái.



“Ngươi đi nói với Lộ Nguyên, gọi hắn xin Vương gia đến gặp ta 1 chút, nói ta không được thoải mái”, nàng nhất định phải biết Vương gia đối với chuyện này có thái độ ra sao rồi mới tính bước kế tiếp, nàng cũng không phải là nữ nhân ngốc nghếch kia, không có Vương gia ngầm đồng ý, Đại phu nhân tuyệt đối không dám làm như vậy, chẳng qua chỉ muốn làm rõ xem việc làm của Đại phu nhân là do Vương gia cố ý để cho ả kia 1 con đường sống hay không? Nghĩ tới đây, ánh mắt lệ quang chợt lóe, nàng thà tin là Đại phu nhân cố ý che chở cho nữ nhân kia, cũng không hy vọng đó là ý của Vương gia!Nếu như là ý của Đại phu nhân, nàng có lẽ còn để cho nữ nhân kia chút thể diện, cho nàng con đường sống, nhưng là…nếu như là ý Vương gia…Vậy Uông Tùy Tâm kia không thể không chết.



“Phu nhân…Ai…Người cũng cần gì phải như thế?” vương mụ nhìn nơi niệm phật của đại phu nhân, không khỏi không đánh giá được chủ tử nhà mình.



“Nãi nương, đừng nói gì, chuyện này cứ như vậy đi! Ngươi thong báo cho Trướng phòng, mỗi tháng cấp bạc cho trúc viện, còn nữa cứ cho Tử Vân ở lại đấy!” nàng khẽ thở dài, việc nàng có thể làm cũng chỉ có như vậy, Thất phu nhân, có thể sống sót trong Vương phủ này hay không phần lớn là do ngươi.



“Ai…phải…”Mặc dù đáp trong miệng nhưng thân thể lại không động



Nhìn thoáng qua nương mình, nàng làm sao lại không biết nương lo lắng chuyện gì? Nhưng nghĩ đến Uông Tùy Tâm biết rõ hết thảy sự việc vẫn cam nguyện chết, nàng yêu sâu đậm nam nhân ấy như vậy, yêu ngay cả đến mạng còn không muốn, làm cho nàng có chút kinh ngạc, thì ra nữ nhân khi yêu lại đau khổ đến như vậy. Nghĩ tới mình, nàng cũng yêu nam nhân kia! Nàng yêu và cũng nhận được đau khổ như vậy! nhưng ai có thể biết? chỉ có nàng biết rõ, trong vương phủ này, các phu nhân không phải đèn đã cạn dầu, mạng người đối với các nàng không kinh ngạc bằng nội tâm các nàng. Chẳng qua là cùng tôn sùng 1 nam nhân, trái tim của hắn chưa từng thuộc về ai. Đều là nữ nhân, nàng muốn có cảm giác an ủi để ngủ ngon mỗi tối mà thôi.



“Đi đi!”



“Phu nhân, sợ rằng bây giờ các phu nhân khác đều sẽ theo dõi nhất cử nhất động của người, nếu như nô tỳ lại đi truyền ý của phu nhân sợ rằng các phu nhân sẽ không còn kính sợ người a”Này…phu nhân có tội tình gì mà tự chuốc lấy khổ?



“A, các nàng làm sao yên tâm đối với ta?Đây là số mệnh của ta, ta đã sớm nhân ra từ trước rồi, đi đi”



“Ai, vâng”