Thất Phu Nhân
Chương 45 : Tình này không thể chối từ
Ngày đăng: 15:22 18/04/20
“Cha”
Dương Á Sơ nhìn người đang đến vội vàng ra chào.
Trên người lão nhân gầy gò phong thái kiên định, nhưng trong đáy mắt sâu thẳm lộ ra tinh quang vẫn tiết lộ vẻ bất phàm của hắn.
“Cha?”
“Á Sơ, không phải nàng thì không thể sao?
Dương lão gia tử vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề. Vẻ mặt ngưng trọng trước giờ chưa từng có.
Khẽ gật đầu, Dương Á Sơ trên mặt hiện lên vẻ nhu tình. Dương lão gia đều nhìn thấy rất rõ.
“Thế gian có bao nhiêu cô gái, vì sao chỉ chọn mình nàng ta? Ta sẽ tìm cho ngươi những cô gái còn xuất sắc hơn thế” Dương lão gia dồn dập nói.
Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, có lẽ thế gian có người xuất sắc hơn nàng, nhưng là… nàng cũng là độc nhất vô nhị!
“Cha, người hối hận đã để cho Á Sơ tiếp nhận sản nghiệp sao?”
Thân phận của nàng quả thật nhiều người khó mà tiếp nhận, huống chi lại là thủ phủ Dương gia, nhưng mà…vậy thì có sao, yêu chính là yêu.
Dương lão gia nhìn thật sâu vào nhi tử hắn, nhi tử ưu tú nhất của hắn tại sao hết lần này tới lần khác lại yêu một cô gái thân phận như vậy, hơn nữa còn là thiếp của người khác, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận được?
“Cha, thật xin lỗi, mong cha thành toàn” Dương Á Sơ sao lại không biết tâm tư của phụ thân cơ chứ.
Biết chắc lấy năng lực của Dương gia chuyện tình của hắn cha có thể tìm ra, huống chi hắn đột nhiên nguyện ý tiếp nhận sản nghiệp, chẳng khác nói hắn có mưu đồ riêng, lấy khôn khéo của cha cùng cơ trí của đại huynh, để ý một chút sai người điều tra sẽ biết ngay mục đích của hắn.
“Ai…” Nhìn nhi tử từ trước đến giờ vẫn cố chấp hôm nay thật sự đã động tình, nhưng là hắn không thể vui nổi a.
Suy đoán của Viễn Chi rốt cuộc đã được chứng thực, Á Sơ quả nhiên vì một nữ nhân, nhưng là…nữ nhân kia làm sao xứng đôi với nhi tử ưu tú nhất của hắn? Hắn có thể làm gì để Á Sơ từ bỏ bây giờ?
“Á Sơ, nữ nhân kia đáng giá đối với ngươi như thế sao?”
“Đáng giá?Không, là Á Sơ đứng ở trước mặt nàng quá nhỏ bé, đến nay Á Sơ cũng chưa có vào mắt của nàng”. Hắn cùng cực theo đuổi cả đời lòng của nàng, cái nhìn của nàng, cả cái lạnh nhạt toát ra từ trong xương cốt của nàng.
“Ngươi…”
“Cha, nếu như người muốn khuyên ta thì Á Sơ cũng nói rõ, không cần phải khuyên, Á Sơ tâm ý đã quyết cả đời này không phải nàng thì không lập gia thất”
“Ngươi…”
“Cha nếu không đồng ý Á Sơ yêu người con gái mà cha không chấp nhận, như vậy Á Sơ sẽ đem tất cả sản nghiệp giao cho đại ca” như vậy ta có thể đứng bên cạnh nàng không cần suy nghĩ gì nữa.
“Dạ”
Khác với phố xá sầm uất thì Du Nhiên cư giờ phút này cũng không có nhiều người lắm, chưởng quỹ ngồi trong phòng có màn che mỏng, thỉnh thoảng lại có tiếng cách cách từ bàn tính, trong đại sảnh người mang thức ăn thêm trà lên, khách nhân gọi tới gọi lui.
Người trong đại sảnh phần lớn là những thư sinh tài tử, túm năm tụm ba làm như đang bàn luận gì đó.
“Khách quan mời vào!” Đứng ở bên cửa tiểu nhị thấy có khách vào mới lên trước chào hỏi. “Xin hỏi khách quan muốn ngồi trên lầu hay là dưới đại sảnh”
“Nhã sương hiên” một người phía trước trực tiếp đi lên lầu, nam nhân theo sau để bạc xuống cũng theo sát đi tới.
Hai người xuất hiện làm cho đại sảnh yên lặng một lúc lâu,nhưng hai người vừa lên lầu mọi người lại khôi phục khí thế lúc đầu.
Thời điểm chưởng quỹ nhìn thấy người sau trướng mỏng ngây ngốc một lát rồi mới định thần lại, vội vàng cản tiểu nhị lại bước lên.
“Nơi này không còn việc của ngươi, mang trà thượng phẩm lên đây, để ta ở đây” trong lòng thầm nghĩ, Hoàng thượng sao lại tới đây? Chủ nhân hôm nay không có ở đây a!
Chưởng quỹ cơ trí nhìn thần sắc cùng hành động của vị khách nhân vừa đi lên cũng biết người này lai lịch không nhỏ. Mới vừa rồi nhìn qua vị công tử kia, lớn lên cũng thật tuấn mỹ bất phàm a! Hơn nữa ánh mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, là một vị tuyệt đối không thể đắc tội.
“dạ”
“Đúng rồi, phân phó phòng bếp chuẩn bị điểm tâm”
“Dạ”
Khách nhân vừa rồi là ai a? lại để cho chưởng quỹ khẩn trương chư thế?
Phân phó xong chưởng quỹ vội đi lên, lưu lại người đang suy đoán không dứt.
“Chủ tử, mời” đây là cửa nhã gian, Vũ Mặc Phong nhìn một chút liền không rõ, lần trước ở đây gặp nàng, một cô gái thong dong tự tại, không màng vinh nhục, không biết nàng thương tổn ra sao, ám vệ đưa thuốc nàng có nhận được không?
Nghĩ tới đây trong mắt chợt lóe, xoay người đi ra ngoài. Ám vệ mặc dù thấy hành động quái lạ của chủ tử nhưng vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sát.
“A…công tử…” chưởng quỹ chạy tới thiếu chút nữa đụng vào người đang đi tới, chỉ thấy một bóng dáng bay tới che trước mắt hắn, là ám vệ phía sau. Nghĩ đến việc thiếu chút nữa đâm sầm vào người kia nhất thời sợ toát mồ hôi lạnh. Vị này cũng không phải người thường, nếu thật đụng vào hắn chỉ sợ hắn cũng không có nhiều mạng như vậy a.
“Tiểu nhân…”
Đang định nhận tội nhưng người nọ chỉ nhàn nhạt lên tiếng “Chưởng quỹ không cần đa lễ”
“Tạ công tử không trách phạt” hắn cũng thật kinh ngạc.
Hai người đi vội vàng, lưu lại chưởng quỹ vẫn ngu ngơ ở đó.