Thất Phu Nhân

Chương 47 : Kích động ngàn tầng sóng

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên hứng thú! Vẻ mặt vui vẻ, trên người của ngươi tất cả đều làm cho trẫm thấy tò mò!



“Nếu như Tùy Tâm đối với Hoàng thượng chỉ là loại lấy lòng không hơn không kém, như vậy ta cũng chỉ có thể nói rất vui khi được lấy lòng Hoàng thượng”



Đi tới bên Tử Vân lấy từ trong tay nàng chiếc ghế duy nhất, vốn ở đây chỉ có nàng cùng Tử Vân và trúc viện cũng nhỏ đến đáng thương nên nàng cũng chưa muốn thêm cái gì, đủ dùng là được rồi.



Nhưng cũng có những sự cố bất ngờ không lường trước được, như trúc viện bây giờ đây đang phải đón khách a.



“Hoàng thượng mời ngồi”



Nhìn thoáng qua đây căn bản không nên gọi là ghế, Vũ Mặc Phong ngẩng đầu nhìn hướng nữ nhân vẫn coi như không có chuyện gì.



“Tùy Tâm không hoan nghênh ta”



“Hoàng thượng sao có thể nói như vậy được? cũng tại ta chỉ có mỗi cái ghế này thôi”



Vũ Mặc Phong nhìn một chút Lộ Tùy Tâm, đem ánh mắt chuyển tới ngọc tiêu nàng vừa cầm. Nếu như hắn không nhìn nhầm thì đây chính là cây tiêu Dương Á Sơ thích nhất, cũng là đang ở trong tay nàng, này…



Tròng mắt đột nhiên sâu thẳm, Dương Á Sơ, trẫm có nên xem thường ngươi nữa không?



“Việc Hoàng thượng ban thuốc Tùy Tâm vô cùng cảm kích” nàng giương nhẹ lông mày đối với người có lễ nói.



Nhìn sâu một cái vào Lộ Tùy Tâm, giờ phút này hắn có cảm giác vô lực! nàng chưa từng đem hắn để trong lòng, trong mắt nàng chẳng qua chỉ đối với thân phận hắn bất hòa cùng đạm mạc. Thậm chí chỉ như lấy lệ. Đối với sự xuất hiện của hắn nàng thật sự không hoan nghênh.Hắn nghĩ nếu như không nhờ tính tình của nàng cùng thân phận cảu hắn có lẽ giờ phút này ngay cả lấy lệ nàng cũng không muốn.



A! Thật là thú vị! Một cô gái như vậy nếu như có một ngày yêu thì sẽ mang dạng phong tình gì a?



Thế nhưng trong lòng hắn đột nhiên lại có cảm giác mong đợi!



Mới vừa rồi hắn nghe nàng nói cái gì nhỉ? Nàng nói nàng không biết thổi tiêu!



“Tiêu trong tay Tùy Tâm có thể cho trẫm mượn dùng một chút?”



Ánh mắt Lộ Tùy Tâm mang theo một tia nghi ngờ! hăn muốn tiêu này làm gì?




“có duyên gặp mặt một lần” thanh âm bình thản làm cho Vũ Mặc Nhiên không đoán được ý nghĩ của hắn.



Lộ Tùy Tâm thấy Vũ Mặc Nhiên xuất hiện liền giật mình nhưng sau đó thấy rất thoải mái, đây là phủ của hắn, Hoàng thượng xuất hiện dĩ nhiên sẽ có sự hiện diện của hắn.



“Tham kiến Lộ vương gia”



Cách xưng hô của nàng làm cho trong mắt hai nam nhân xẹt qua một đạo loang loáng.



Nhìn sâu một cái người xử sự lạnh nhạt kia rồi lại chuyển hướng tới Hoàng thượng: “Hoàng thượng, mời lên đại sảnh”.



Khẽ gật đầu, Vũ Mặc Phong đi lên mấy bước tới trước mặt Lộ Tùy Tâm cầm tiêu đưa cho nàng: “Nguyên vật xin trả”



Sau đó thân thể khẽ ngoảnh nhẹ nhàng nói một câu mang ý vị thâm trường nhỏ nhẹ bên tai Lộ Tùy Tâm.



Nhìn hai người rời đi, Lộ Tùy Tâm cười nhạt nhưng trong lòng lại quẩn quanh lời nói vừa rồi của Vũ Mặc Phong: “Trừ mẫu phi ta ra ngươi là nữ nhân đầu tiên may mắn được nghe ta thổi tiêu”



Trừ mẫu phi ta ra ngươi là nữ nhân đầu tiên may mắn được nghe ta thổi tiêu.



Không biết qua bao lâu, lâu đến mức lúc Tử Vân phục hồi tinh thần lại gọi nàng.



Hôm nay xảy qua quá nhiều chuyện chấn động tới Tử Vân đơn thuần, người mới vừa rồi dĩ nhiên lại là Hoàng thượng? Đúng là Hoàng thượng! nàng thậm chí có may mắn được gặp Hoàng thượng? trời ạ! Dùng sức vỗ vỗ đầu, vừa rồi hình như vương gia cũng tới thì phải.



Phu nhân sao lại quen với Hoàng thượng? mà…hơn nữa Hoàng thượng còn thổi tiêu cho phu nhân nghe.



“Phu nhân?”



Hồi lâu không có thanh âm, Tử Vân liền gọi phu nhân to hơn: “PHU NHÂN?”



“Tử Vân, ta không có điếc vẫn nghe thấy được, có chuyện gì vậy?”



Nàng đã làm cái gì mà để cho vị đế vương này nhìn nàng khác lạ đến như vậy? đối với vị đế vương này nàng phải làm thế nào mới có thể làm cho hắn hiểu tâm tình của nàng đây a~~? Một Dương Á Sơ cũng đủ khó khăn rồi, nay lại thêm một vị đế vương giống như muốn tham gia náo nhiệt nên mới xía vào. Chuyện tự do còn chưa có giải quyết được bây giờ lại lắm chuyện phiền toái như vậy a, nghĩ đến vậy Lộ Tùy Tâm cảm giác được có một cỗ vô lực xông thẳng lên đầu.