Thất Phu Nhân

Chương 54 : Đại phóng tia sáng kỳ dị

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


hiên đang tò mò nhìn vào hộp gấm không nghĩ rằng nghe được ba chữ “Uông Tùy Tâm”, chấn động tại chỗ. Hắn cũng tưởng mình nghe nhầm, không thể nào? Người tài ba trong lời của Hoàng thượng là nữ nhi Uông Tùy Tâm mà hắn chưa bao giờ chào đón? Hay là người cùng tên a?



Nhìn qua Lộ vương, nhớ đến phản ứng hôm này của Lộ vương, Uông Chấn cảm giác trong lòng mình đang mừng như điên! Người tài giỏi này thật sự là con gái của mình?



Nghe tiếng tuyên triệu của tiểu Thân tử, người trong toàn trường đều ngơ ngẩn, tiện thể đem tầm mắt hướng về phía Lộ vương gia, rồi lại chuyển hướng phía Uông Chấn ở đằng sau, sau đó hai mặt nhìn nhau.



Mà phản ứng của toàn trường cũng rơi vào ánh mắt ôn hòa kia, chỉ thấy tinh mâu lóe lên, thầm nghĩ tới thân phận của người kia…



Thanh vương Vũ Mặc Thanh ngẩn ngơ trong chốc lát rồi trong ánh mắt lộ ra tia cười nhạo! Những vấn đề này ngay cả Hiên vương văn hoa hơn người của Hoàng đế ngươi cũng thấy khó, vậy mà đem một nữ nhân tới giải đề, nhìn qua Lộ vương, chính là nữ nhân đê tiện dâm đãng của hắn.



Vũ Mặc Phong, ngươi muốn làm cái gì?



Vũ Mặc Hiên tròng mắt đen chợt hiểu ra, thì ra là như vậy! Người giải đề này hẳn là tiểu thiếp của Tam hoàng huynh, chuyện của Tam hoàng huynh và Uông tiểu thư hắn cũng có nghe thấy một chút! Chỉ nghĩ nữ tử như thế sao có giải đáp ba đạo đề này? Mà Tam hoàng huynh vì sao lại vừa lộ ra vẻ mặt như vậy?



Nghĩ như vậy trong con ngươi Vũ Mặc Hiên cũng hiện lên vẻ hiếu kì!



Một nữ tử nhẹ nhàng bước từ ngoài cửa vào trong đại điện, mà sự xuất hiện của nàng cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong toàn trường.



Tiên tử! Bọn họ phảng phất nhìn thấy tiên tử hạ phàm!



Đầu búi tóc đơn giản,gắn thêm châu ngọc màu lam nhạt, bên trái có cây trâm cài tóc trân châu nhã trí, đơn giản nhưng không giảm bớt tinh xảo.



Khuôn mặt tuyệt diễm màu da trắng nõn, mày liễu nhàn nhạt nhìn chung quanh, nhẹ rũ xuống mắt đẹp làm cho người ta nhìn không rõ đôi mắt của nàng, dưới cái mũi thanh tú là đôi môi hồng nhuận. Cô gái như vậy chưa thể nói là tuyệt sắc nhưng lại làm cho ánh mắt của người ta không có cách nào dời đi được.



Một thân y phục lụa trắng mỏng phiêu diêu như gió, trắng như bông tuyết, eo nhỏ mang thắt lưng nhưng không bó chặt, thân thể thon dài trong y phục màu trắng lộ ra đường cong mê người! đi lại nhẹ nhàng, thân thể thướt tha.



“Uông Tùy Tâm tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” giọng nói cùng với nàng giống nhau đều lạnh nhạt.



“Bình thân” Vũ Mặc Phong nhìn ánh mắt mọi người lóe lên một tia không quá rõ, cho dù đứng ở trong đám người nàng cũng có khả năng thu hút người khác nhìn chăm chú vào mình.



Uông Chấn nhìn cô gái đi tới thậm chí còn thấy hoảng hốt, đây là nữ nhi của hắn nhưng vì sao lại có cảm giác xa lạ như vậy? Nữ nhi luôn lạnh lùng nhìn hắn sao lại biến thành cô gái thoát tục trước mắt này?



Vũ Mặc Nhiên nhìn người tiến vào trong ánh mắt lộ ra chút ngây dại, sao bây giờ hắn mới biết nàng đẹp như vậy? nhìn nàng hờ hững đi tới tim hắn đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của nàng lại làm cho hắn nhớ đến việc nàng muốn rời đi mà lại thêm đau khổ.



Vũ Mặc Hiên vốn tò mò nên ánh mắt khẽ nhìn nhanh rồi cũng thất thần! thế gian còn có cô gái thoát tục như vậy sao?



Ánh mắt ôn hòa của Ngân Lưu Nhân lộ ra đánh giá thật sâu, cô gái này bề ngoài cũng chưa hẳn là xuất sắc nhưng một thân khí chất lạnh nhạt khiến cho người ta nhìn vào không dứt ra được, nàng có thể giải đề này của hắn?



“Ngân thái tử, đây chính là người tài mà trẫm nói tới, nàng có thể giải đáp đề của Thái tử”



Ngân Lưu Nhân khẽ mỉm cười tiến lên phía giai nhân cười nói: “Tại hạ Thái tử Thập Ngân quốc Ngân Lưu Nhân, cô nương tài hoa tuyệt thế”



Lộ Tùy Tâm đưa mắt lên đánh giá một chút nam nhân biểu hiện ôn hòa thân thiện này, nam nhân này có thể so sánh với vẻ đẹp tuyệt sắc của Das, nhưng không có khuôn mặt tinh xảo hào hiệp như Dương Á Sơ, khí chất trên người đã làm giảm bớt vẻ bề ngoài của hắn, nụ cười thân thiết làm cho người ta thấy yên tâm! Khí chất ôn hòa làm cho người khác nghĩ có thể dễ dàng tới gần hắn nhưng hắn chính là người chôn dấu tâm cơ sâu nhất không ai có thể nhìn ra! Hắn là thiên tài ngụy trang.



“Ngân thái tử khách khí, ta chẳng qua chỉ muốn thử vận may của mình mà thôi”



Ngân Lưu Nhân trong lòng thầm khen, quả là một cô nương có tài đối đáp, mới vừa rồi nhìn thấy hắn đang đánh giá nàng mà cũng không biểu hiện thái độ gì, vô sóng vô dạng! thanh đạm như nguyệt, đôi mắt bình tĩnh như nhìn thấu được lòng người, để cho hắn rất là kinh ngạc! Con ngươi khẽ cười, nữ tử này rất đặc biệt!



“Ha ha, thử vận may cũng được, có chân tài thực học cũng được, cô nương, mời đáp đề”



Hắn hồi hộp không biết nàng có thể đưa ra đáp án như thế nào!



Lộ Tùy Tâm hạ thấp tròng mắt xuống, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang!



“Ta muốn nhìn qua loại quả này!” nàng cũng muốn chứng thực suy đoán trong lòng!



Lúc này cả Kim loan điện đều yên lặng dị thường, nhìn chăm chú vào nữ tử này, vì nàng lạnh nhạt mà càng cảm thấy bội phục! còn kinh ngạc hơn so với tài văn chương của nàng!



Vũ Mặc Hiên cũng không biết tại sao hắn lại cứ nhìn cô gái trước mắt không dứt ra được, khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, ánh mắt bình tĩnh ấy, hắn đột nhiên nghĩ muốn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, xem trong đôi mắt bình tĩnh có thứ gì ở đó?



Bây giờ nghe nàng nói muốn nhìn lại trái cây hắn không khỏi kinh ngạc!



Mắt Ngân Lưu Nhân híp lại, một lần nữa đánh giá Lộ Tùy Tâm: “Ám Dạ”



“Vâng, thái tử” tên nam tử đang cầm hộp gấm bước lên hướng về phía Vũ Mặc Phong mở hộp gấm trong tay ra, xoay người lại để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy được, bên trong là những trái cây lớn nhỏ đỏ tươi mê người nhưng lại căng mọng mềm mại như đôi bàn tay thiếu nữ.



Mọi người nhìn thấy cũng phải sững sờ, này…đây là trái gì a?



Trong tâm khẩn trương của Lộ Tùy Tâm cũng nhẹ nhàng dãn ra, quả thật như thế! Xem ra ở thế giới này cái gì cũng có a?



Hay đầu lông mày dãn nhẹ, nụ cười từ trong ánh mắt chuyển tới khóe miệng cười rung động lòng người, trong phút chốc, mấy người vẫn đang nhìn chăm chú vào nàng hô hấp đồng thời cứng lại!



Trong nháy mắt như được thấy hoa khai tuyệt mỹ, vừa nhiễu loạn tâm ai?



Lộ Tùy Tâm chuyển hướng tới Ngân Lưu Nhân giật mình ở đó: “Ngân thái tử, ta nghĩ sẽ bắt đầu từ đây”



Ngân Lưu Nhân lấy lại tinh thần! Hắn thật giống như thấy hoa khai trong nháy mắt! nụ cười của cô gái này có thể mê hoặc được tất cả nam nhân trên đời! Ánh mắt như cười lan tràn trên khuôn mặt làm cho người ta ngừng thở mà quên đi tất cả.



Thật là không khống chế nổi, mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa bị nàng mê hoặc bằng nụ cười! Nghĩ được như vậy, tròng mắt ôn hòa lộ ra tia sắc nhọn! Dùng ánh mắt tỉ mỉ lần nữa đánh giá nàng.



Trên mặt nàng lại khôi phục bình thản không còn chút dấu vết của nụ cười vừa nãy, làm cho hắn lại càng bị mê hoặc, chẳng lẽ vừa rồi là hắn bị ảo giác? Cô gái này rốt cuộc là người như thế nào?



“Ngân thái tử…” Vũ Mặc Phong tròng mắt híp lại, gọi nam tử đang đánh giá Tùy Tâm kia, vẻ đẹp của nàng hắn không phải chưa nhìn thấy nhưng khi nhìn thấy đáy mắt tìm tòi của Ngân Lưu Nhân hắn lại thấy không vui mừng chút nào hết,lại càng không muốn cho nam nhân khác nhìn thấy nàng.



“Thiên Vũ hoàng, có thể, mời cô nương” Ngân Lưu Nhân cảm nhận được hai đạo ánh mắt sắc bén nhìn hắn liền không xem xét nữa, kết quả để cho hắn trong lòng phải khiếp sợ.



Một ánh mắt là từ chính Lộ vương trứ danh vô tình, tròng mắt quá phức tạp làm cho hắn liền giật mình! Cô gái này cùng Lộ vương có quan hệ không tầm thường!



Một ánh mắt khác đến từ Vũ Mặc Phong, thân là đế vương, mà nam nhân cơ trí khôn khéo cũng đồng dạng để ý tới nữ nhân này như vậy sao?



Xem ra Thiên vũ hoàng triều thật đúng là để cho hắn phát hiện ra việc hay, chẳng qua là…nữ tử này lại có thể làm cho hai nam nhân bất phàm nhìn mình chăm chú! Nghĩ đến thứ vừa mới mê hoặc mình, Ngân Lưu Nhân liền hiểu ra ngay!



“Trước khi trả lời vấn đề của Ngân thái tử, Hoàng thượng, mời đem những thứ ta viết ra, cộng thêm một cái, cuộc sống sau này của ta là tự ta quyết định, nếu ta không đồng ý cho dù là kẻ nào cũng không được can dự” nàng sở dĩ nói cường điệu là bất kì kẻ nào vì nhìn thấy trong ánh mắt nam tử ở đây đang mừng như điên! Nàng nghĩ chính là phụ thân Uông Tùy Tâm! Hắn không phải có tình đối với nữ nhi mà là phát hiện có thể lợi dụng nên mới kích động! Thời điểm hắn đưa Uông Tùy Tâm đi cũng chính là chặt đứt khát vọng của nàng, huống chi nàng không phải Uông Tùy Tâm nên không có bất cứ giao tình gì với hắn. Phụ thân, nàng so với Uông Tùy Tâm càng không cần.



Còn mặt khác cũng muốn dùng cái này ngăn cản tâm cơ của Vũ Mặc Phong, đế vương này, vĩnh viễn chỉ cần hắn muốn thì tất cả thiên hạ này đều là của hắn, bao gồm cả nữ nhân, không cần xem nàng có cự tuyệt hay không! Cho nên nàng mới ra yêu cầu như vậy trước mặt mọi người.



Bỏ qua thời cơ lần này nàng cũng không thể tìm thấy được lần nữa nên hắn mới có ý đồ như vậy, nhưng nàng cũng sẽ không dừng bước.



Lời Lộ Tùy Tâm vừa nói ra, trong ánh mắt của các vị đại thần cũng lộ ra hàm ý chêu chọc cười nhạo, khó trách, hôm nay Lộ vương gia có cái gì đó khác thường? thì ra là như vậy a! xem ra vận khí nữ nhân này quả thật tốt, dựa vào thời cơ có một không hai này để có thể từ bỏ thân phận tiểu thiếp bị vứt bỏ bay lên làm Lộ vương phi, nữ nhi Uông Chấn quả thật là lợi hại.




Chẳng qua là…Vũ Mặc Hiên từ trước tới nay vẫn không quan tâm tới nữ nhân! Thái độ của hắn nghĩa là gì?



Khẩn trương nhìn chăm chú vào Lộ Tùy Tâm, Vũ Mặc Hiên nhận ra chính mình cũng đã bị mê hoặc, đây là việc hắn thật sự đang làm sao? tại sao trong lòng lại thấp thỏm đến như vậy? thậm chí người trước mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thật tình nhìn hắn.



Lộ Tùy Tâm đón nhận ánh mắt nam tử, có thể coi là một nam tử anh tuấn bất phàm, hắn lơn lên cũng giống mấy vị ca ca của hắn thật là đẹp mắt, một thân cẩm y thác đổ thon dài trên người hắn, vừa như hoa như ngọc rồi lại như nguyệt, không đơn thuần như vậy, trên người hắn còn tỏa ra khí chất hấp dẫn người khác, tôn quý mà không hoa lệ, sang trọng rồi lại đạm mạc, ôn hòa rồi lại làm bất hòa, một nam nhân lòng dạ sâu sắc! có thể do bối cảnh thân phận mà làm cho hắn có chút u buồn! Chẳng qua là…một nam nhân như vậy sẽ không dễ dàng đi thổ lộ lòng mình. Vì sao hôm nay hắn lại đi ngược lại nếm thử cà chua kia?



Còn có, hắn tại sao lại nghĩ muốn cùng nàng trở thành bằng hữu?



Vũ Mặc Hiên nhìn giai nhân trầm mặc không khỏi cười khổ, là mình quá hấp tấp.



“Thời điểm Hiên vương lên nếm thử loại quả Tùy Tâm cũng thấy rất bất ngờ, dũng khí của Hiên vương ta rất bội phục! Mà lý do Tùy Tâm mời Hiên vương đưa tiễn, mặc dù chỉ có duyên gặp mặt nhau một lần nhưng ta tin tưởng cách đối nhân xử thế của Vương gia. Những thứ này Tùy Tâm vô cùng cảm kích,trong tâm cũng sớm coi vương gia là bằng hữu của mình, huống chi Tùy Tâm còn thiếu nợ vương gia một ân tình” có lẽ nàng nên mở lòng mình, tiếp nhận vài bằng hữu cũng tốt.



Vũ Mặc Hiên nghe Lộ Tùy Tâm nói trong lòng vui mừng, ý của nàng là nàng mới cự tuyệt Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh đưa tiễn mà lại nhờ hắn là vì nàng tín nhiệm hắn sao? theo lời nàng chỉ gặp mặt một lần? nhưng nàng nói thiếu ân tình của hắn, chẳng lẽ vì vậy với nhận hắn làm bằng hữu sao?



Đang định giải thích.



“Hiên vương gia, sau này còn gặp lại!”



Đi tới bên cạnh Dương Á Sơ, hướng người ở ngoài đường cười: “Tử Vân, ngươi cũng tới đây sao?”



Tử Vân một mực kiềm chế lại kích động bởi vì nhìn thấy phu nhân với một nam tử thoạt nhìn địa vị cao quý đang nói chuyện! Hơn nữa Dương công tử cũng tiến lên cho nên đành phải đứng nguyên tại chỗ, chờ phu…à không tiểu thư nói xong.



“Tiểu thư…” tiểu thư thật tự do rồi sao?



“Ha ha, đồ nha đầu này” bảo nàng gọi là tỷ tỷ nhưng nói mãi cũng không quen nên khăng khăng gọi là tiểu thư. Nàng thuyết phục mãi mà nha đầu này vẫn không thay đổi ý nghĩ, cũng chỉ bảo tùy nàng. Nha đầu này tính tình thật là bướng bỉnh.



“Tử Vân, sau này muốn đi đâu thì đi nơi đó! Cuộc sống như thế thật là sảng khoái có phải không?” nghĩ đến việc có thể trải qua những ngày tháng tự do tự tại, trên mặt nàng lại nở nụ cười khẽ.



Nhìn tiểu thư như vậy Tử Vân cũng thấy rất vui vẻ.



“Ân! Tử Vân sau này suốt đời ở bên cạnh tiểu thư, dù tiểu thư có đuổi Tử Vân đi, Tử Vân cũng sẽ không đi”



“Vậy a, chờ một ngày ngươi yêu một nam nhân rồi ngươi cũng sẽ không nói như vậy nữa đâu” Lộ Tùy Tâm gạt gạt mũi của Tử Vân trêu chọc nói.



Tử Vân dậm chân: “Không đâu, tiểu thư, Tử Vân sẽ không lấy chồng, ta sẽ vĩnh viễn ở bên người”



Vĩnh viễn bên cạnh nàng? Vĩnh viễn có xa lắm không? Nghe Tử Vân nói Lộ Tùy Tâm liền giật mình nhưng trên mặt vẫn cười như cũ.



Yên tâm đi! ta vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nàng! Nhìn ánh mắt chần chờ của nàng, Dương Á Sơ rất muốn nói như vậy nhưng tâm lại đè nén. Hiện tại hắn không thể hù nàng được! hắn tình nguyện chờ, tình nguyện được một mực bên cạnh nàng, làm cho nàng từng chút từng chút một yêu hắn.



Biệt viện hoàng gia.



“Thái tử…”Đao phong nhìn thái tử điện hạ vẫn đang trầm mặc từ sau khi hạ triều, nhớ tới cách đối phó kỵ binh của nàng hắn không khỏi hơi gấp gáp.



“Đao phó tướng, ngài lui xuống trước đi, Thái tử có việc sẽ triệu kiến ngươi” nam tử ưu nhã hướng người đang lo lắng nói.



“Vậy ti chức cáo lui”



Bên trong phòng lại một mảnh yên lặng, nam tử ưu nhã bưng một chén trà tới bên cạnh phía sau Ngân Lưu Nhân.



Cũng không biết qua bao lâu, Ngân Lưu Nhân mới nhận lấy chén trà nhấp nhẹ: “Ám Dạ, ngươi cảm thấy thế nào?”



Nam tử ưu nhã vốn tên là Ám Dạ, đang suy tư một chút rồi mới lên tiếng: “Thuộc hạ cho là Thái tử nên vứt bỏ Thanh vương”



Cười khẽ một tiếng: “Dạ, Bổn cung cho tới bây giờ cũng chưa từng đem Vũ Mặc Thanh để vào trong mắt, chỉ là đang tìm kiếm một cơ hội thì hắn vừa đúng lúc xuất hiện mà thôi” một con cờ không đáng cho hắn phải suy nghĩ đến, chỉ bất quá…cô gái Uông Tùy Tâm này mang lại phiền phức không nhỏ cho hắn. Nghĩ như vậy trong con ngươi ôn hòa tản mát ra ánh nhìn tà mị! Bất quá chuyến này đi không uổng phí, để cho hắn tìm được một nữ nhân trên đời này có tư cách làm thái tử phi của hắn.



“Lưu Tinh”



“Có thuộc hạ”



Nam nhân một mực đứng ngoài cửa nhanh chóng đi vào.



“Ta muốn biết tất cả những gì liên quan tới Uông Tùy Tâm”



Ánh mắt hỏa diễm như nhiên phát sáng ngẩng đầu nhìn về hướng thái tử nhưng ngay sau đó đã trả lời: “Thuộc hạ tuân mệnh”



“Điện hạ, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?” kế hoạch có phải nên thay đổi hay không?



“Đi đi, cũng coi như đưa Vũ Mặc Phong lễ vật gặp nàng” Vũ Mặc Phong, đối với lễ vật của bổn cung, ngươi sẽ xử trí ra sao đây?



Bổn cung sẽ chống mắt lên nhìn xem.



Hoàng cung Phong Vũ cung



Vũ Mặc Phong đứng ở đây, Phong Vũ cung thiếu nàng, trong tâm cảm thấy một mảnh phiền muộn cùng trống rỗng! trong lòng âm thầm thề rằng, một ngày nào đó, Tùy Tâm, Trẫm sẽ khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh trẫm! Phong Vũ cung này sẽ là nơi ngươi chung sống!



Tiểu Thân tử cuối cùng đã hiểu được tất cả, chuyện trên điện hôm nay không ai có thể rõ ràng bằng hắn, Hoàng thượng đã yêu cô gái vốn là thị thiếp Lộ vương gia cam tâm có một cuộc sống bình thường! Nhìn vẻ mặt của hoàng thượng làm cho hắn nhớ tới cô gái khí chất phi thường kia! Khó trách Hoàng thượng lại yêu nàng!



“Truyền ám vệ”



Vũ Mặc Phong trầm giọng nói



“Vâng, Hoàng thượng”



“Tham kiến Hoàng thượng” Ám vệ quỳ xuống mặt đất thỉnh an.



“Ngươi đi chọn một ám vệ thông minh nhanh nhẹn đi ra ngoài, trẫm muốn đích thân ra lệnh” hắn nhất định phải nắm giữ được nàng.



Ám vệ suy nghĩ một chút, thông minh cơ trí… “Hoàng thượng, Như Nguyệt có thể không?” Như Nguyệt là ám vệ thân cận bên cạnh Hoàng thượng, cũng rất hiểu Hoàng thượng, mà khuôn mặt của nàng không…dễ dàng làm người khác không chú ý tới nhất, có thể nói là ám vệ trời sinh.



“Không được” lòng dạ phụ nữ là khó nắm giữ nhất, huống chi là một nữ nhân yêu chủ tử của mình cũng đã không xứng với xưng hô ám vệ này rồi! mà việc cần làm là theo dõi nàng!



“Vâng, thuộc hạ sẽ chọn vài người cho Hoàng thượng tuyển lựa?” Ám vệ mặc dù có chút quái lạ nhưng chủ tử tự có tính toán của chủ tử, có lẽ lần này Như Nguyệt không thích hợp để làm.



“Đi đi”



Tùy Tâm, trước hết Trẫm cho ngươi ở bên ngoài bay lượn thưởng thức cuộc sống tự do một thời gian! Nhưng ngươi là trời cao ban xuống cho trẫm! Con ngươi cơ trí lộ ra kiên quyết làm cho người ta rung động! người chưa từng hiểu tình một khi đã hiểu thì như thế nào có thể bỏ cuộc được?