Thất Phu Nhân

Chương 56 : Tham gia yến hội

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Vũ Mặc Nhiên ánh mắt ảm nhiên nhìn nàng rời đi, hắn nhớ đã từng nói với nàng hắn rất vui khi được nhìn thấy nàng! Lại càng muốn nói cho nàng biết, nàng không cần phải lo lắng, chi cần nàng không muốn thì không có ai bắt ép nàng phải gả cho Ngân thái tử!



Có lẽ trong lòng hắn chưa từng như vậy, chưa từng hiểu rõ tâm tư của chính mình! Hắn chỉ có thể tự nói cho mình nghe mà không cách nào nói ra khỏi miệng cho nàng biết!



Trong lòng cười khổ, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không thể thổ lộ lòng mình ra với nàng! Bởi vì hắn chính là Lãnh tình vương vô tâm vô tình của Thiên vũ hoàng triều!



“Rút lui”



“Vương gia, ngài không phải nói để ty chức ở cửa bảo vệ an toàn cho Uông tiểu thư hay sao?” một gã thị vệ tiến lên không giải thích được nói.



“Rút lui” nàng thật ra không tin tưởng ai chẳng qua là không hiểu được thế nào là yêu!



“Dạ”



Dương Á Sơ nhìn sâu vào Vũ Mặc Nhiên: “Cám ơn”



“Nói cho nàng biết, không cần lo lắng”



“Ngươi…sao không tự mình đi nói với nàng?” Dương Á Sơ cũng khẽ cười khổ, sao hắn lại không biết tâm tư của Vũ Mặc Nhiên? Bọn họ coi như cũng có giao tình nhiều năm! Chẳng qua vì có nàng mà thêm ngăn cách.



“Nàng bây giờ sẽ muốn nhìn thấy ta sao?”



“…”



“Ngày mai Bổn vương sẽ tới đón hai người”



“Không tiễn”



Xoay người đi ra lưu khách lâu, ra đến cửa dừng lại mấy bước, sau đó mới dứt khoát đi ra ngoài.



Không sai, ánh mắt lạnh lẽo của Vũ Mặc Nhiên có tia lưu luyến, Dương Á Sơ nhìn bóng lưng rời đi, vẻ mặt lộ ra thần sắc phức tạp.



“Chủ tử…”



Dương An tiến lên làm cho chủ tử giật mình. Trong lòng thầm nghĩ có nên đem chuyện Hoàng thượng muốn chủ tử tiến cung nói cho lão gia biết hay không.



“Dương chưởng quỹ, trước đừng mua xe ngựa cho Uông cô nương” ngày mai nàng muốn rời đi cũng không được.



“Dạ”



Xoay người lên lầu, Dương Á Sơ nhẹ gõ cửa.



“Mời vào” thanh âm nhẹ nhàng truyền đến từ bên trong.



Đẩy cửa ra, trên mặt tuyệt sắc của Dương Á Sơ có chút trầm tư: “Tùy Tâm chuẩn bị đến đâu rồi?”



Lộ Tùy Tâm nhìn qua khuôn mặt trầm tư của người mới vào, hắn vội chuyển tầm mắt đi chỗ khác, cũng không nói lời nào! Ở trong thời cổ đại này nữ nhân là bị phụ thuộc vào người khác! Mà nàng không muốn đi phụ thuộc nên mới kiên trì như vậy! Nhưng nàng cũng sợ hãi, sợ hãi một ngày không thể không cúi đầu trước thực tế! Cho nên hắn vừa rồi có thể nói là tức giận, bởi vì nàng không thích cảm giác không khống chế được như thế này.



“Á Sơ, ngươi có phải cho là giấc mộng của ta rất nực cười? Ít nhất so với thực tế, ta cũng không có tư cách được khát vọng tự do kia” nhưng nàng là Lộ Tùy Tâm! Không thuộc về nơi này, không có tư tưởng thời đại này! Nàng thật sự không thể bám vào một nam nhân mà sống cả đời như vậy được, sống như vậy nàng không cách nào tiếp nhận!



Nhìn thần sắc nàng lộ ra mê mang, Dương Á Sơ đột nhiên hạ đau nhói trong lòng xuống, một mình nàng cũng dám theo đuổi khát vọng tự do! Dũng khí đó đã thuyết phục hắn! Nhưng nhìn thấy nàng bất đắc dĩ như vậy hắn cũng cảm thấy đau lòng! Hắn muốn trở thành người che mưa chắn gió cho nàng, chỉ cầu mong nàng thật lòng cười một tiếng!



“Vừa rồi Lộ vương gia có một câu muốn chuyển tới, nói nàng không cần phải lo lắng chuyện Ngân thái tử”



“…”



Lộ Tùy Tâm than nhỏ! Quả thật Vũ Mặc Nhiên không biết cách thổ lộ tình cảm thực của hắn! Nhưng nàng không phải đứa ngốc, nàng có thể cảm giác ra trong lòng hắn cũng vì nàng mà phức tạp.



Còn có Dương Á Sơ, hắn không biết đối với nàng như thế nào mới đúng, nàng không muốn làm tổn thương hắn nhưng nàng thật sự đã vô tâm với tình! Ít nhất bây giờ nàng chưa từng nghĩ quá đến vấn đề này!



Thật ra nàng cùng Vũ Mặc Nhiên đều là một loại người, cũng không hiểu tình là cái gì!



Bởi vì không hiểu nên mới làm tổn thương người khác!



“Tùy Tâm, ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, ta muốn theo nàng đi ra ngoài”



Dương Á Sơ thành thực nói, hắn không muốn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng.



Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào Dương Á Sơ! Hắn nói cái gì?



“Câu nói* Lưỡng cước đạp biến trần thế lộ, dĩ thiên vi cái địa vi lư* đối với một cô gái như nàng có phải quá khó khăn nặng nề hay không?”



Không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của nàng, Dương Á Sơ tiếp tục nói: “Á Sơ biết trong lòng Tùy Tâm thấy khó xử cùng bất đắc dĩ! Nhưng Á Sơ chỉ cần Tùy Tâm là chính mình là tốt rồi, nàng kháng cự tình cảm chỉ vì trong lòng nàng không tin vào nó. Nếu đã như vậy, ai sẽ có thể ảnh hưởng tới lòng của Tùy Tâm? Bất kể là Lộ vương, Hoàng thượng, Ngân thái tử…có thể cả Á Sơ, những người này tâm tư Tùy Tâm có thể bỏ qua cũng không sao”



Lộ Tùy Tâm lẳng lặng nhìn Dương Á Sơ trong con ngươi ban đầu là kinh ngạc từ từ thoải mái! Thì ra là như vậy! kẻ trong cuộc thì u mê! Nàng vẫn vì tâm tư của bọn họ mà cảm thấy khó xử, nhưng đã quên mất những thứ này chưa phải là chuyện có thể làm cho nàng khó xử. Tâm tư bọn họ có thế nào, tâm nàng không động thì bọn họ cũng không thể làm được gì, nàng vẫn là chính mình! Là Lộ Tùy Tâm muốn bình thường tự do! Thế nhân nhìn nàng thế nào, nàng cũng không cần quan tâm.



Xem ra là nàng tự mình chui vào vòng luẩn quẩn, để cho tâm không được tự do.



Thoải mái cười một tiếng: “Á Sơ, cám ơn” cám ơn người đã đánh thức ta khỏi giấc mộng.



Nhìn đôi mắt không còn chút khốn hoặc, khóe miệng lúm đồng tiền của Dương Á Sơ lộ ra! Nàng là thông minh như thế, thiện lương như thế, thật ra nàng chính là không muốn làm tổn thương những nam nhân yêu mình mà lâm vào tình thế khốn hoặc.




“Tạ Hoàng thượng” trong điện mọi người cũng đáp lại.



“Thiên vũ hoàng, nghe đồn hai vị phi tử của ngài đa tài đa nghệ, không biết tại hạ có diễm phúc được thưởng thức?”



Hướng về phía Vũ Mặc Phong trên thượng vị, Ngân Lưu Nhân nhẹ cười nói.



“Được, ái phi, Ngân thái tử đã muốn thử tài nghệ của các nàng, ái phi nghĩ thế nào”Vũ Mặc Phong vẫn như trước khẽ hỏi hai giai nhân bên cạnh.



“Hoàng thượng, Ngân thái tử bang kinh thế tài, tài hoa trên đời mọi người đều biết, nếu Thái tử đã yêu cầu, thiếp cũng xin múa một khúc làm vừa lòng Thái tử! mong Thiên vũ cùng Thập Ngân quốc mãi mãi hữu hòa thân thiết”



Trên mặt Trữ phi lộ ra rõ ràng cười một tiếng, hai bên má ửng hồng, thật là vẻ đẹp e ấp động lòng người.



“Tốt, làm phiền ái phi” mãi mãi hữu hòa? Trong con ngươi lóe lên tia giễu cợt.



Thân hình mềm dẻo uyển chuyển đang nhảy múa, những điệu vũ làm lay động y phục trên người, tư thế xoay người trên cao làm cho người ta hoa hết cả mắt, làm được cai này phải thật sự có tài mới dám biểu diễn. Khó trách lại chấp nhận nhanh như vậy!



Múa xong, chậm rãi ngừng thân, mỹ nhân khẽ thở hướng Vũ Mặc Phong cười một tiếng: “Thiếp đã bêu xấu rồi”



“Được rồi, ái phi nghỉ ngơi một chút đi” Vũ Mặc Phong không biết mình đã nhìn thấy những thứ như vậy biết bao nhiêu lần rồi, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng không có gì biến hóa.



Trữ phi nhìn Hoàng thượng, khẽ cúi đầu, che dấu mất mát trong ánh mắt, Hoàng thượng cũng không vì điệu múa của nàng mà động lòng! Là nàng nhảy không đẹp sao? không thể lọt vào mắt Hoàng thượng?



“Thiên vũ hoàng thật có phúc khí lớn a! Thật khiến Ngân Lưu Nhân ngưỡng mộ khôn cùng” Ngân Lưu Nhân vỗ nhẹ tay, rồi sau đó một tràng vỗ tay cùng vang lên.



Lộ Tùy Tâm khóe miệng hơi giơ lên, Vũ Mặc Phong này đúng là có diễm phúc, hậu cung của hắn đúng là một hang ổ toàn mỹ nhân!



Nhìn nàng khẽ cười, tròng mắt Vũ Mặc Phong bỗng lóe lên, khóe miệng cũng nhẹ cười: “Uông cô nương hình như có chút xem thường?”



Trong tích tắc, Lộ Tùy Tâm lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người.



Ánh mắt hiện lên tia sáng, tên Vũ Mặc Phong này tuyệt đối là cố tình.



“Điệu múa của nương nương quả thật như chim bay lượn trên trời, nhân gian khó có được vài lần chiêm ngưỡng, Tùy Tâm cũng cảm thấy rung động trong lòng” dù nói khách khí nàng cũng sẽ nói.



“Hay cho câu như chim bay lượn trên trời, nhân gian khó được vài lần chiêm ngưỡng” Vũ Mặc Hiên đứng lên khẽ cười nói.



“Uông cô nương xuất khẩu thành thơ, Vũ Mặc Hiên thật thấy hổ thẹn với mình”



Ngân Lưu Nhân đưa ly rượu lên môi liền dừng lại, ánh mắt rũ xuống hiện lên một đạo tinh quang!



Trữ phi nghe thế trên mặt lộ vẻ cười, hướng cô gái kia nhìn mấy lần.



Những cô gái khác mặc dù đều biết điệu múa của Trữ phi không tệ, nhưng lại lộ ra ánh mắt xem thường. Các nàng cũng không hề kém.



Chẳng qua cô gái dung nhan thường thường này thật đúng là có chút nịnh bợ! Nghĩ đến thế liền quăng ánh mắt khinh thị vào người đang ngồi đó.



Trữ phi liếc mắt nhìn qua toàn điện, khóe miệng nhẹ nở nụ cười: “Không biết cô nương là thiên kim nhà nào a?”



Mà lời nói vừa ra đã khiến cho toàn điện im lặng, người biết thì muốn xem nàng trả lời như thế nào, người không biết thì lộ vẻ tò mò.



Lộ Tùy Tâm đang định trả lời thì Uông Chấn đã nhanh chân bước lên: “Bẩm nương nương, đây là tiểu nữ của ty chức Uông Tùy Tâm”



Mà hắn vừa nói xong cũng làm cho sắc mặt mọi người không rõ.



Hàn quang trong ánh mắt Vũ Mặc Nhiên bắn thẳng về phía Uông Chấn.



Trữ phi mắt đẹp kinh ngạc nhưng ngay sau đó khôi phục lại bình thường! Nàng ta chính là Uông Tùy Tâm truyền thuyết mà mọi người bàn tán sôi nổi đó sao?



“Thì ra là như vậy a, Uông đại nhân, Uông tiểu thư rất có duyên với bổn cung, Hoàng thượng, thiếp kính Uông tiểu thư một chén có được hay không?” thẹn thùng chuyển hướng tới nam nhân ngồi trên cao, lời nói của Trữ phi ôn nhu mà nhỏ nhẹ.



Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên tia bí hiểm! Nhìn thoáng qua mọi người trong đại điện rồi cúi xuống nhìn Trữ phi.



Khóe miệng khẽ mỉm cười: “Được”



“Tạ Hoàng thượng”



Trữ phi dời tầm mắt xuống mọi người: “Bổn cung kính cô nương một chén! Cảm tạ cô nương đã tán dương!”



“Xin lỗi, nương nương, Uông Tùy Tâm không biết uống rượu, xin lấy trà thay rượu đáp lễ nương nương”



Lộ Tùy Tâm không để ý đến người khác đang ngạc nhiên, nâng chung trà lên phía Trữ phi ở trước, một ngụm uống hết. Trong lòng nghĩ tới, xem ra thứ xã giao này thật đúng không phù hợp với nàng, yến hội này quả thật nhàm chán vô vị! nếu như có thể nàng tình nguyện đi ngủ một giấc chứ cũng không ngồi yên ở đây, nhìn một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm,còn nam nhân thì bắt đầu khởi động như mạch nước ngầm.



Hoa phi trong mắt có một tia vui vẻ, Trữ phi, cũng có lúc phải kinh ngạc! Chuyển hướng tới Vũ Mặc Phong khẽ mỉm cười:



“Hôm nay ở đây giai lệ như vân, Hoàng thượng, thiếp có chủ ý, không biết có nên nói hay không?” nhìn thoáng qua Trữ phi, Hoa phi có thâm ý khác nói.



“Ái phi cứ nói”



“Tạ Hoàng thượng, thiếp nghĩ, hôm nay có rất nhiều giai nhân, mà Uông tiểu thư xuất khẩu thành câu, sao không để các vị tiểu thư ở đây so tài thơ phú,đối đáp văn chương? Nếu trả lời sai sẽ phạt ba ly rượu”. Nàng từ trước tới giờ thi từ tinh thông, tin rằng trận này sẽ không ai lấy được danh tiếng của nàng! Nàng đây nổi danh tài nữ, ngay cả Lý Tịch từng mệnh danh là tài nữ kinh thành cũng không phải đối thủ của nàng. Những người này…hôm nay nàng phải làm cho mấy nữ nhân vọng tưởng chim sẻ hóa thành phượng hoàng này mở mang tầm mắt ra một chút, xem xem mình nặng được mấy lượng còn dám đi so đo!