Thất Phu Nhân

Chương 75 : Cơ hội tan biến

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Cung điện Thái tử Thập Ngân quốc.



“Thái tử điện hạ, cơ hội tới rồi”, một nam tử tầm ba mươi hưng phấn xông vào nghị sự điện! Tóc đen xoã tung, tán ở trên khuôn mặt nhất thời làm cho người ta không nhìn ra bộ dạng hắn, nhưng quang mang cùng hưng phấn mãnh liệt trong mắt thì không thể bỏ qua.



Người này vô danh, không ai biết hắn tên là gì, người người gọi hắn là Vô danh, hắn cũng vui tươi hớn hở đáp lời! Có thiên phú cực kì kinh người, thiên tú, tính cách có chút cuồng nhiệt. Hắn là người Ngân Lưu Nhân phát hiện ra đem về làm trợ thủ.



Ngân Lưu Nhân đứng lên hướng người đưa tay ý bảo ngồi xuống từ từ nói. Cũng không lên tiếng vì lời nói tiếp theo mới là trọng điểm.



“Thái tử, theo suy tính của thuộc hạ, cơ hội lần này có thể nói là trời cao ban cho, nếu có thể thành công thì Thiên Vũ hoàng triều sẽ tổn thất nặng”



“Thái tử…” Ám Dạ đi đến người có hơi kinh ngạc, Vô Danh sao tự nhiên lại xuất hiện?



“Chuyện gì?” Ngân Lưu Nhân nhìn Ám Dạ một cái, ý bảo hắn nói.



“Có tin tức mới truyền đến” ám dạ đi tới bàn, đem từ trong ngực trải ra bàn một tấm vải, rồi lại lấy một lọ thuốc đổ vào chén trà, trải ra tấm vải. Yên lặng chờ trong giây lát, bên trên hiện lên mấy chữ. Rồi cầm lên cho Ngân Lưu Nhân.



Thấy chữ bên trên, sắc mặt Ngân Lưu Nhân biến thành khiếp sợ, sau đó lại nhìn về phía Vô Danh.



“Vô danh, nói những gì ngươi biết, có cơ hội như vậy sao”



“Dạ, Thái tử, thuộc hạ đã nghiên cứu kĩ các vì tinh tú của Thiên Vũ, phát hiện bên cạnh thiên mệnh tinh của Thiên Vũ có một tinh tú tầm thường đang loé lên, lần này tinh vị có thể nhất khiên mà động bách phát, nếu diệt trừ tinh vị nhân này, mệnh tinh bảo vệ Thiên vũ cũng sẽ biến mất một vì tinh tú, thiếu một tinh tú sẽ khiến Thiên Vũ lâm vào khốn cảnh, mà nếu Thập Ngân quốc ta xuất binh, không chỉ lập công lớn, còn có thể theo ý thiên mệnh. Chỉ là…”



“Chỉ là cái gì?”



“Chỉ là thuộc hạ nghĩ ngôi tinh tú loé lên có thể tuỳ thời biến mất, nói cách khác nếu như không phải diệt trừ, mà là tinh tú này tự biến mất, như vậy không thể động thủ lần nữa, bởi vì…vì tinh tú này có năng lực siêu phàm. Đến lúc đó ngược lại sẽ khiến Thập Ngân quốc lâm vào tình cảnh khốn cùng.”



Ánh mắt dưới mái tóc đen của Vô danh cũng thấy khốn hoặc, hắn lần đầu tiên phát hiện chuyện kì lạ như thế.



“Bản cung đã chuẩn bị tâm lý, Vô danh, ngươi lui xuống đi” Ngân Lưu Nhân rũ tròng mắt xuống. Trong lòng nghĩ đến lời Vô danh vừa nói và những gì Lưu Tinh chuyển đến! Vì tinh tú Vô danh nói hẳn là nàng, bây giờ nàng đang ở trong tay Vũ Mặc Phong, mà Dương Á Sơ vì nàng nắm giữ mạch sống của Thiên vũ, nếu Vũ Mặc Phong trừ khử nàng, Dương Á Sơ nhất định sẽ giận chó đánh mèo, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một.
Huýt sáo một tiếng, người còn lại nhanh chóng vào trong, tên ra lệnh cùng hai gã khác tới đối mặt với hàn kiếm của nam nhân một thân cẩm bào, là Lộ vương Vũ Mặc Nhiên!



Tên phát tín hiệu con ngươi khẽ nhếch, bọn họ chôn chân ở Thiên vũ không phải ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu rõ Vũ Mặc Nhiên, bây giờ nhìn hắn một thân sát khí xem ra muốn thoát thân khỏi tối nay là chuyện không thể, bất quá, tử sĩ không hoàn thành mục tiêu là phụ lòng kỳ vọng của chủ tử! Nghĩ như vậy, nam nhân lại thổi lên huýt sáo lần nữa, ý bảo hai hắc y nhân cùng mình cũng tiến vào bên trong, chắc chắn phải tiêu diệt được mục tiêu, nơi này để lại cho hắn.



“Chức trách của các hạ quả đúng làm cho Bản vương phải thưởng thức, đáng tiếc, chủ tử các ngươi đã quên nói cho các ngươi biết, Thiên lao Thiên Vũ là nơi dễ dàng xông vào như vậy sao? vậy hôm nay Bản vương sẽ cho ngươi chút kiến thức” Khoé miệng Vũ Mặc Nhiên hiện lên nụ cười lãnh khốc cùng con ngươi loé ra sát khí để cho người đối diện bỏ thứ để huýt sáo trong tay ra, rút nhuyễn kiếm ở bên hông. Đề khí bay vọt tiến lên phía trước, nhuyễn kiếm trong tay múa ra kiếm khí như cầu vồng, khí thế trong mắt cũng làm cho Vũ Mặc Nhiên khoé miệng vi xé, nhưng vẫn đứng yên bất động, chờ đến khi kiếm khí chạm gần mặt mới hơi nghiêng mình, hàn kiếm trong tay đụng vào nhau, hai cây kiếm phát ra tia lửa làm cho người ta biết cuộc đấu kịch liệt như thế nào.



Hắc y nhân khẽ thở dốc, hắn đem hết toàn lực mà chỉ đỡ được mười mấy chiêu của nam nhân này! Mà cơn giận của hắn cũng không hề suy giảm, xem ra đấu với hắn không thể chạy trốn, chết, hắn không sợ, thân là tử sĩ, chết, ngược lại là chuyện vinh quang nhất, chỉ là hắn muốn biết có hoàn thành việc ám sát mục tiêu hay không, bên trong có bao nhiêu người, sao không thấy động tĩnh? Hắn biết thể nào cũng có mai phục nhưng trong 9 người có một người đắc thủ thì bọn họ chết cũng không tiếc (tóm lại một chữ: NGU, thế cho xong, hừ = =)



“Ta nghĩ, ngươi nhất định là đang đợi đồng bọn ngươi ra ngoài phải không? Đáng tiếc bọn chúng cũng không thể thoát” từ bên trong truyền ra thanh âm thầm ách nhưng sát khí mười phần.



Nghe được thanh âm này, thân thể hắc y nhân rõ ràng chấn động, trong lòng bi ai, chín người cũng thất bại! Như vậy…khẽ cắn răng, cố gắng trấn định, nhấc kiếm lên nghênh chiến lần nữa!



Trong mắt Vũ Mặc Nhiên loé lên, hàn kiếm trong tay đã kề tới cổ họng hắc y nhân, lúc này, một bóng đen xé gió phi đến đánh trật kiếm khí của Vũ Mặc Nhiên, đâm xuống bả vai hắc y nhân!



“Lộ vương gia, xem ra còn có viện binh” thanh âm bên trong lần nữa truyền đến.



Vũ Mặc Nhiên nhướng mày, võ công người này không hề kém hắn! Sát khí trong lãnh mâu càng đậm. Rút kiếm trong tay nhìn hắc y nhân không hề quen dưới đất, chỉ là quan sát thật kĩ ánh mắt quang mang của người kia.



“Các hạ muốn mạng người thì phải hỏi kiếm trong tay ta có đồng ý hay không” nói xong bóng dáng đã phi tới cùng người so chiêu.



Hai người đọ kiếm trên không trung nhất thời bên dưới không nhìn thấy gì. Người này võ công rất cao, trong mắt Vũ Mặc Nhiên nổi lên một tia hứng thú.



Một hồi lâu sau, người kia phát hiện khó có thể thắng được liền lấy thuốc bột móc từ trong ngực phẩy ra ngoài, Vũ Mặc Nhiên nhanh chóng dùng tay áo che mũi lại, trong lúc hắn không dể ý đã hướng hắc y nhân đâm một kiếm thẳng vào tim, sau đó nhanh chóng biến mất.



“Đấu với ngươi còn có thể chạy, người này có thể nói là đệ nhất cao thủ” bên trong thầm nói.



“Bản vương đã biết hắn là ai! Hắn không phải tử sĩ, chỉ là người đi dọn dẹp tử sĩ” chính là thị vệ thân cận của Ngân Lưu Nhân. Võ công rất cao cường, nếu như hôm nay toàn cao thủ như thế e rằng sẽ thật phiền toái. Ngân Lưu Nhân lại đem người này ở Thiên Vũ?