Thất Phu Nhân
Chương 87 : Thập Ngân quốc
Ngày đăng: 15:22 18/04/20
Dịch: Quicktranslate/chỉnh dịch: Miki
“Cái gì?” cái chén trong tay Nam Cung Tuyệt rơi xuống tạo thành tiếng vỡ chói tai trên mặt đất. Thân thể ngã ngồi trên ghế, mặt xám như tro tàn.
Không, không thể như thế được, võ công của Dương Á Sơ cao như vậy, sẽ không thể chết đơn giản được, sẽ không! Ngày hôm qua hắn chạy về dược cốc thấy bọn họ vẫn chưa tới, tâm sinh ra bất an nên mới quay lại đón…
“Tuyệt, đây không phải sự thật đúng không, bọn họ đã tới dược cốc rồi…” người đến là Hoàng Thạch Ngạo, hắn sau khi nghe được tin tức này liền khiếp sợ không thể tin nổi, cố gắng thúc ngựa một cách nhanh nhất tới dược cốc, nhưng đến nơi đã nhìn thấy bộ dạng hồn tiêu phách lạc của Nam Cung Tuyệt đang kêu lên tuyệt vọng.
Lùi lại một bước, không? sẽ không? nàng sẽ không bị người ta đem đi? Á Sơ cũng không chết? sẽ không? nghĩ tới đây, Hoàng Thạch Ngạo nhanh chóng xoay người rời đi.
Vũ Mặc Nhiên sau khi biết tin này xong cũng không nói cái gì, cơ thể gắt gao đông cứng lại, môi khẽ nhếch lên, quang mang trong mắt làm cho người ta thấy sợ hãi. Lộ Nguyên cảm thấy kinh hãi hoảng sợ, Vương gia như vậy mới thật khiến hắn sợ.
“Vương…vương gia…” bây giờ hắn nên làm thế nào? Vương gia đã như vậy rất lâu rồi, hắn thật sự e rằng vương gia sẽ ngã xuống mất.
Vũ Mặc Nhiên ra sức khống chế lại ham muốn giết người ngay lập tức này.
“Vương gia…Hoàng thượng truyền ngài tiến cung” Lộ Nguyên cần tiến lên bẩm báo, thánh chỉ của Hoàng thượng cũng đã đưa tới rồi.
“…Lộ Nguyên” thanh âm thầm ách để cho Lộ Nguyên thấy khiếp sợ, giọng nói của Vương gia đã thành ra như vậy từ lúc nào.
“Vâng”
“Truyền quân lệnh của bản vương, trừ bỏ cấm vệ quân canh giữ bên ngoài kinh thành, toàn bộ đều tiến ra biên cảnh” hắn muốn san bằng Thập Ngân quốc, hắn muốn Ngân Lưu Nhân phải hối hận khi bước chân vào Thiên Vũ này…
“Cái gì?” không có thánh chỉ mà Vương gia dám tự ý điều động quân lệnh, đây…đây chính là mắc tội khi quân a?
“Nhanh đi”
“Vâng” bị vẻ tàn khốc trên người Vương gia làm cho chấn động tâm thần, Lộ Nguyên vội vã trả lời.
…
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiên Vũ trở nên chấn động mạnh mẽ! dược cốc phát lệnh khắp các dược quán trên giang hồ… Hoàng gia bảo cũng ngừng lại toàn bộ hoạt động buôn bán, toàn bộ mạch sống đều thu vào bên trong…Vô vân sơn trang lại càng gấp rút liên hệ với bằng hữu giang hồ ở Thiên Vũ…Ngay cả Đông Phương thế gia cũng thay đổi thái độ đối với chuyện giang hồ, phái ra một nửa nhân lực hỗ trợ…
Tất cả chỉ vì truy tìm một nữ nhân…
Hoàng thượng hạ lệnh cho Lộ Vương Vũ Mặc Nhiên mang binh tiến đánh Thập Ngân quốc, chiến tranh hết sức căng thẳng…Dương gia xuất ra toàn bộ khả năng quyên góp cho đất nước để làm quân lương.
Ánh trăng vẫn mơ hồ như trước, có lẽ là vì tâm tình không giống nhau, hoặc có lẽ bởi vì trăng không còn tròn, lúc này tại một khách trọ ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh nơi biên cảnh phía tây Thiên Vũ.
Ngân Lưu Nhân đã bao toàn bộ khách trọ, an bài Lộ Tùy Tâm ở trong gian sương phòng tốt nhất, xung quanh đều có người bảo vệ, không, phải nói là canh chừng mới đúng.
Tử Vân yên lặng rót cốc nước cho mọi người, rồi lại cầm áo choàng trong tay khoác lên người tiểu thư, trong mắt có thương tiếc, nhìn tiểu thư mấy ngày qua càng ngày càng gầy, trên mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, trong mắt mọi thứ đều không tồn tại, chỉ ngồi yên ở chỗ này cứ như thể không cảm nhận được nàng đang thở, sống mũi cay cay, nước mắt lại chảy ra rơi xuống cả mu bàn tay Lộ Tùy Tâm, nhưng nàng vẫn không phản ứng gì cả.
“quan khách muốn dùng gì?” giọng nói không hề giống người Thiên Vũ để cho mấy người biết nơi này thực sự không phải Thiên Vũ, ở đây là Thập Ngân quốc.
“Đem tất cả món ăn ngon nhất ở đây lên làm hai phần” Ám Dạ phân phó.
“Dạ…Dạ…” tiểu nhị vội vàng chạy xuống phía dưới.
“Lưu Tinh, ngươi đi báo tin cho đánh xe nói hôm nay ở đây nghỉ qua đêm” Ngân Lưu Nhân nhận lấy chén trà từ tay Ám Dạ rồi nhấp một ngụm xong nói.
“Vâng”
Lúc Tử Vân nghe thấy hai tiếng “Lưu Tinh” thì thân thể chợt chấn động, trong mắt loé lên một tia thống khổ, bây giờ nàng mới biết vì sao Vương gia lại muốn giết hắn, hoá ra hắn chính là mật thám do Ngân thái tử phái tới để đặc biệt theo dõi tiểu thư. Nhìn tiểu thư vẫn yên lặng ngồi đằng kia trong lòng Tử Vân thấy đau xót, có phải nàng đã hại tiểu thư không? Cho nên cô gia mới chết? nếu tiểu thư biết nàng đã từng cứu hắn thì có trách nàng không? có hận nàng không? nghĩ tới việc tương tự như vậy Tử Vân lại thấy run sợ.
Ngân Lưu Nhân đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về phía người ngồi đằng kia: “Tuỳ Tâm, nơi này chính là Thập Ngân quốc, ngày mai là có thể tới Long thành, ngươi là người thông minh, biết cái gì nên, cái gì không nên chứ?” giọng nói lạnh nhạt cứ quanh quẩn bên tai Lộ Tùy Tâm.
Trong lòng Lộ Tùy Tâm thầm mỉa mai, hiện tại có phải nàng muốn chết cũng không thể chết? nhưng mà nàng hoàn toàn không muốn chết. Không nhìn thấy Ngân Lưu Nhân sống khổ sở suốt đời thì nàng chết cũng không cam lòng, huống chi nàng còn có hài tử! Đây là kết tinh tình yêu của nàng và Dương Á Sơ, là bằng chứng cho hạnh phúc mà nàng đã từng có được, hơn nữa…còn là chính lão công nàng dùng toàn bộ tính mạng đánh đổi, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa, chỉ cần động đến hài tử thì nàng sẽ liều chết với người đó. Cho dù tâm can có đau đớn nhưng vẫn còn hơn là trống rỗng.
“Khí trời Thập Ngân quốc rất lạnh, bây giờ đã vào cuối thu, sau nửa tháng nữa là tới mùa đông, bản cung nghĩ ngươi sẽ thích hơn nữa còn yêu mến nơi này” tràn đầy lòng tin nói những lời cuồng vọng tự cao tự đại.
“Thần tham kiến thái tử, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” một gã béo đầu đầy mồ hôi một thân cẩm phục mang theo hơn mười người tới quỳ trên mặt đất yết kiến.
Trong chốc lát, mọi người ở đây đều kinh ngạc, nửa ngày sau mới hoàn hồn lại, tiếng gọi chấn động truyền tới: “Là thái tử điện hạ”
“Thảo dân tham kiến thái tử điện hạ, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”
…
Trên phố vốn ầm ĩ náo nhiệt trong tức khắc liền không một tiếng động, mọi người đều quỳ trên mặt đất vô cùng cung kính khiêm nhường. Như là đang cúng bái thần linh vậy.
Vẻ mặt ôn hoà thân thiết của Ngân Lưu Nhân làm cho Phấn Hồng, Hồng Tham đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, nếu như không phải hai người đã biết chuyện gì xảy ra thì các nàng sẽ cho rằng mình đã mắc sai lầm lớn, nam nhân ôn hoà ân cần trước mắt này chính là người mà các nàng vẫn cho rằng tàn nhẫn vô tình đấy sao?
Tử Vân nhìn tình cảnh phía bên ngoài hơi có chút kinh sợ, nhìn thoáng qua tiểu thư, tiểu thư không hề phản ứng, vẫn tiếp tục gắp thức ăn.
“Các vị mời đứng dậy, không cần phải đa lễ, bản cung lần này tới đây là vì muốn kiểm tra xem ỏ đây có tham quan sa đoạ không, được tận mắt nhìn xem cuộc sống dân chúng có gì khó khăn hay không” lời nói ra làm cho một đám người lần lượt đứng dậy. Bách tính quỳ trên mặt đất cảm động tới phát khóc, có một vị thái tử như vậy, bọn họ còn gì phải băn khoăn về cuộc sống sau này nữa?
Đôi đũa của Tử Vân cũng đánh rơi xuống mặt đất, Ngân thái tử này quả thật là đáng sợ.
Lộ Tùy Tâm vẫn yên lặng ngồi ăn, không hề phản ứng một chút nào với chuyện tình phía bên ngoài cả, chỉ ăn gì đó một cách máy móc.