Thất Phu Nhân

Chương 97 : Con yêu ra đời (1)

Ngày đăng: 15:22 18/04/20


Chuyển ngữ: Miki



Lộ Tùy Tâm đi ra khỏi Phượng viên, bên cạnh còn có Tử Vân đang đỡ người.



“Thái tử phi, người đã sắp tới lúc sinh, không nên đi ra ngoài nhiều”. Hoa ma ma nhìn bụng của thái tử phi, trong lòng trách Mai phu nhân cũng quá không hiểu chuyện. Biết rõ thái tử phi sắp sinh còn nhận lời đi tản bộ với người, lỡ như không cẩn thận đụng vào thái tử phi, lúc đó biết làm thế nào? trách nhiệm này ai gánh được chứ?



Nhưng bây giờ thái tử phi là to nhất ở trong phủ, nếu người muốn đi thì nàng cũng không thể ngăn cản, có Ám Dạ công tử và Lưu Tinh công tử đi cùng chắc hẳn là không có việc gì. Có điều…nhìn bụng thái tử phi lần thứ hai, thái tử phi vốn gầy gò, cái thai như vậy tất nhiên cũng không lớn lắm. Nhưng theo nàng thấy thì làm sao mấy ngày nữa có thể sinh được?



“Không sao, ta chỉ thuận miệng nói, không biết Mai phu nhân có tới thật hay không, bây giờ trong phủ Lan phu nhân đã hiểu lầm ta, lỡ như Mai phu nhân cũng đổ tội…” Lộ Tùy Tâm không nói câu tiếp theo, không cần phải nói rõ thì Hoa ma ma cũng sẽ tự động nghĩ ra.



“Nhưng mà…” nói vậy cũng không sai, nhưng…



“Được rồi, có Ám Dạ và Lưu Tinh đi theo, lại còn cả một đoàn thị vệ nữa, ngươi sợ cái gì?” Lộ Tùy Tâm lạnh nhạt nói.



Quế ma ma nhẹ kéo y phục của Hoa ma ma. Hoa ma ma quỳ xuống mặt đất “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là…”



“Được rồi, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, sinh con đâu phải chuyện dễ dàng gì, lẽ nào muốn sinh là sinh được ngay?” trên mặt Lộ Tùy Tâm mơ hồ có chút khó chịu.



“Dạ, nô tỳ biết tội, thái tử phi bớt giận” Quế ma ma cũng quỳ xuống nói.



Lộ Tùy Tâm xoay người đi ra ngoài không quan tâm tới người đang quỳ.



Vinh Mai nhìn người đang từ tốn đi tới, vẻ mặt cười đúng mực “Thiếp thân tham kiến thái tử phi” ngẩng đầu lên, trong mắt có hơi lo lắng “Thái tử phi, thân thể người có thể ra ngoài đi lại sao?” cái thai hơi nhỏ, nhưng mà sắp tới ngày sinh rồi còn ra ngoài tản bộ, nàng không sợ những nô tài phía sau này sẽ kinh sợ sao? hay là nàng nghĩ rằng sẽ không có người dám làm gì? không dám ra tay với nàng?



Lộ Tùy Tâm thản nhiên nhìn Vinh Mai, trong mắt chợt loé ra tia sáng lơ đễnh “Đi thôi” vừa dứt lời đã quay người đi ra ngoài phủ. Bên trong phủ có quản gia, Ám Dạ và Lưu Tinh, cùng với một đám thị vệ cùng nha hoàn.



Vinh Mai nhìn cục diện này, trong mắt chợt ánh lên, vẻ mặt tươi cười càng thêm dịu dàng, thân là trắc phi của điện hạ, nàng bước vào phủ thái tử đã được bốn năm rồi, vậy mà cũng chưa từng được đối xử đến như vậy, là bởi nàng không phải thái tử phi? chỉ là trắc phi cho nên mới không được điện hạ sủng ái?



Lộ Tùy Tâm từ từ đi để thưởng thức phong cảnh hai bên.



Lúc tới trà lâu, bước chân có hơi nhanh hơn một chút, có vẻ như là muốn đi qua đó.



Vinh Mai thấy thế liền rũ mi mắt xuống rồi nói: “Thái tử phi, người đi cũng đã lâu rồi, chi bằng vào bên trong trà lâu của Tam vương gia nghỉ ngơi một chút đi, thiếp thân sợ người mệt” nghe nói lần trước Thái tử phi cũng tới trà lâu này, lại còn công khai nói điểm tâm rất khó ăn, làm cho Tam vương gia rất không vui, chuyện này trên dưới Long thành đều biết cả.



“Bỏ đi, …tới nơi khác” Lộ Tùy Tâm hơi chần chừ rồi thản nhiên nói.



Vinh Mai nhìn Lộ Tùy Tâm lần thứ hai, thân thể khẽ cúi xuống: “Thái tử phi, đồ bên ngoài không thể tuỳ tiện, mà thiếp thân cũng không dám để người dùng mấy thứ đồ bình thường, điểm tâm ở trà lâu tuy lần trước người nói rất khó ăn, nhưng mà dù sao cũng là sản nghiệp của Tam vương gia, cho dù thế nào thì thiếp thân cũng yên tâm một ít”



“Không…” Lộ Tùy Tâm đang định mở miệng thì Ám Dạ cắt ngang.



“Thái tử phi, người nghỉ tạm ở đây một chút đi” Ám Dạ nhìn Vinh Mai, trong lòng thầm nghĩ, lần này Mai phu nhân cũng có chút hiểu biết.



“Thái tử phi, mong người thông cảm cho tấm lòng của Mai phu nhân” Hoa ma ma cũng nhanh chóng tiến lên nói.


“Để nóng thêm một chút, cứ để đó, tỳ nữ ngoài cửa sẽ tự lấy vào. Bây giờ ta đang rất no, đợi lát nữa hẵn tắm. Có các nàng ấy là được rồi, ngươi cứ đi nghỉ đi.” Lộ Tùy Tâm cảm giác mồ hôi trên đầu sắp ứa ra.



“Dạ”



Hoa ma ma lui xuống.







Lộ Tùy Tâm yên lặng nhẩm tính thời gian, một khắc…hai khắc…



“Thái tử phi, nước nguội cả rồi, người có muốn tắm nữa hay không?” tỳ nữ ngoài cửa cung kính xin chỉ thị.



“Không cần, thái tử phi đã đi ngủ rồi.”



“Dạ”



Nằm trên giường, cố hết sức nắm lấy chăn, không ngừng hít sâu…đau quá…



Nàng cảm giác sức lực ngày càng bị cuốn trôi mất, thân thể vốn vì uống dịch tâm vẫn chưa hồi phục lại, giờ lại sinh nở, nàng quả thật không chịu nổi.



“Phấn Hồng…” nàng không thể để đứa con xảy ra bất cứ chuyện gì, nàng muốn nó được sinh ra bình an.



Tử Vân nghe thấy tiếng nói bên trong màn che, lấy một viên dược hoàn nhét vào trong miệng Lộ Tùy Tâm, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, dược hoàn được nuốt xuống khiến Lộ Tùy Tâm đột nhiên cảm thấy khác hẳn, dược này là do Nam Cung Tuyệt vì nàng chế ra, bởi vì thân thể nàng không chịu được tiêu hao sức lực khi sinh, sau khi Ngân Lưu Nhân rời khỏi, nàng đã hẹn Vinh Mai đi tản bộ cùng, sau đó tới trà lâu lần thứ hai…vì thế Tử Vân mới…không…không phải Tử Vân, là trưởng lão y thuật tinh thông từ dược cốc đã thay Tử Vân. Nam Cung Tuyệt sợ nàng khi sinh sẽ xảy ra bất trắc…



Tử Vân nhìn Phấn Hồng, Phấn Hồng gật đầu, sau đó đè thấp giọng nói “Tiểu thư, giờ hãy còn sớm, người nhẫn nhịn một lát, chỉ còn một canh giờ nữa”



Lộ Tùy Tâm cười khổ, còn một canh giờ nữa mới là lúc nàng chính thức sinh. Nhưng mà nàng cũng biết sinh là tốn không ít thời gian.



Lẩm nhẩm trong lòng…con yêu…cố gắng lên…



Thời gian vẫn trôi qua, Lộ Tùy Tâm vì quá đau mà mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng lại không được phép phát ra tiếng kêu nào.



Cuối cùng…



Đôi mắt nhìn chằm chằm đồng hồ của Phấn Hồng sáng ngời, cung kính gật đầu với Tử Vân, Tử Vân xốc màn che lên, Phấn Hồng tiến lên nâng người đang nắm chặt chăn trên giường, Tử Vân bắt mạch cho Lộ Tùy Tâm, yên lặng chốc lát. Nhìn Lộ Tùy Tâm toàn thân ướt đẫm, trong mắt có chút tán thưởng, nữ tử này quả thật là có nghị lực đáng sợ. Nàng đã sống bốn mươi năm mà chưa từng gặp nữ tử nào có sức chịu đựng như thế.



Phấn Hồng đem một bộ y phục sạch sẽ đến, hỗ trợ thay cho, lúc này Lộ Tùy Tâm không còn chút sức lực, để mặc cho Phấn Hồng thay y phục trên người nàng ra và mặc bộ mới vào.



Tử Vân lấy ra một bao dược đưa cho Hồng Tham, Hồng Tham gật đầu, lấy ra một viên dược lần thứ hai nhé vào trong miệng rồi để Lộ Tùy Tâm nuốt xuống, rồi cầm bao dược đi ra ngoài.



Phấn Hồng cũng nhét vào miệng Lộ Tùy Tâm một viên dược, đây chính là thuốc mê vô sắc vô vị nhanh nhất, một bao nho nhỏ cũng có thể khiến cho toàn bộ người trong phủ ngủ trong hai khắc, tỉnh lại sẽ cảm thấy lơ đễnh như người mất hồn, đây chính là một trong những dược hoàn tuyệt mật của dược cốc. Người bên trong phủ có thể được vinh hạnh làm thử nghiệm. Nàng cũng không quên tên Ám Dạ kia, hắn am hiểu về độc, nhưng đối với dược cốc mà nói hắn còn kém xa. Cho nên đêm nay dù Ngân Lưu Nhân có ở trong phủ thì chỉ e cũng không không phát hiện ra được.



Đêm tối, mọi người đều tiến vào mộng đẹp, phủ thái tử yên lặng. Bên trong Phượng viên lại càng vắng lặng không một tiếng động.