Thất Phu Nhân
Chương 99 : Sắp xếp tỉ mỉ
Ngày đăng: 15:22 18/04/20
Chuyển ngữ: Miki
Vào canh ba buổi trưa, Ngân Lưu Nhân thúc ngựa về tới phủ thái tử tại Long thành, vừa vào cửa phủ đến roi ngựa còn chưa buông đã chạy tới Phượng viên.
Trong viện có rất nhiều người, có Vinh Mai, thận chí cả Hoàng thượng và Tiễn Thuỷ Nhu đều ở đây. Hoàng hậu vì việc thái tử phi sinh thế tử nên mới đến, còn lại người khác đều run sợ quỳ trên mặt đất.
“Thái tử…” Quản gia vội vãn nghênh đón, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Ngân Lưu Nhân nhíu mày lại, Ám Dạ đâu? Lưu Tinh đâu?
Mọi người bên trong thấy thái tử xuất hiện thì sắc mặt càng trắng bệch.
Lưu Tinh nghe thấy tiếng liền chạy ra: “Tham kiến thái tử.”
“Ám Dạ đâu? Thái tử phi đâu?” Ngân Lưu Nhân lo lắng hỏi.
Lưu Tinh gục đầu xuống “Bẩm thái tử, thái tử phi đang trong phòng ngủ, Ám Dạ và thái y cũng…” không đợi hắn nói xong Ngân Lưu Nhân đã phi thân vào trong phòng nhưng bị hoàng hậu cố sống cố chết kéo lại: “Thái tử, con không thể vào, có mùi khó chịu…A…” Ngân Lưu Nhân dùng lực đẩy hoàng hậu lùi ra vài bước, cung nữ và thái giám liền chạy lên để đỡ kẻo lại ngã.
Vẻ mặt hoàng hậu khiếp sợ nhìn Ngân Lưu Nhân, lạnh lùng nói: “Thái tử, con điên rồi…ai gia…” là mẫu thân mà còn chưa nói xong những lời này Ngân Lưu Nhân đã xông vào.
“Tham kiến thái tử điện hạ!” một đám thái y ở trong phòng khe khẽ nói, thấy Ngân Lưu Nhân xuất hiện thì quỳ trên mặt đất, sắc mặt đều trắng bệch lại.
Ngân Lưu Nhân không để ý tới mấy người quỳ trên mặt đất đó, đi thẳng tới bên giường. Người trên giường…mái tóc đen xoã trên gối, mặt trắng bệch như người chết, không có một tí huyết sắc, chỉ yên lặng nằm đó…
Tử Vân khóc sưng cả mắt, cứ nắm chặt lấy tay người trên giường, mà Phấn Hồng cùng Hồng Tham cũng khóc tới mắt đỏ hoe.
Ám Dạ đang bắt mạch, vẻ mặt ngưng trọng, sắc mặt Ngân Lưu Nhân trở nên cấp bách, lúc này không dám tới quấy rối.
Ám Dạ thu tay lại, quỳ xuống nói với Ngân Lưu Nhân: “Thái tử, việc này…” gánh nặng trong lòng hắn không gì sánh được, thái tử phi đã sinh hạ thế tử bình an, đối với phủ thái tử mà nói là việc vui, nhưng mà…
“Thái tử phi sau khi sinh xong bị băng huyết…” sinh lâu như thế, mà thân thể thái tử phi quá yếu, băng huyết sau khi sinh là nguy hiểm nhất tới thân thể sản phụ, hơn nữa khí lực chưa đủ. Lúc này hắn không để ý tới lễ nghi mà mang thái y vào phòng ngủ khám cho thái tử phi, nhưng tình huống so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, chỉ sợ…
Thân thể Ngân Lưu Nhân chấn động, mặt phút chốc tái nhợt: “Cút ngay…” quát lớn mấy người Tử Vân đứng ở bên cạnh.
Tử Vân rơi lệ lắc đầu, nghẹn ngào nói không thành tiếng, vẻ mặt biểu đạt muốn ở bên người trên giường.
“Cút ngay.” giọng nói Ngân Lưu Nhân có phần lạnh lùng, Phấn Hồng và Hồng Tham vội vã kéo Tử Vân đi ra ngồi trên ghế.
Ngân Lưu Nhân nhanh chóng ngồi bên giường, vuốt tóc Lộ Tùy Tâm, rồi kéo chăn lên nhìn qua, đôi mắt trở nên băng lãnh, quay đầu lại nhìn người quỳ trên mặt đất: “Ám Dạ, cầm máu, ngươi mau cầm máu cho bản cung.” thấy Lộ Tùy Tâm đã hôn mê, Ngân Lưu Nhân cảm thấy khủng hoảng vô cùng, ra lệnh cho Ám Dạ.
“Thái tử…” ta cũng muốn nhưng không phải không làm mà là bất lực a. Thái y trong cung đều ở đây, vì sao thái tử lại chỉ có lệnh cho hắn? hắn chỉ có hứng thú với độc. Ám Dạ cười khổ, nhưng những lời này hắn đâu có dám nói ra.
Ngân Lưu Nhân chuyển sang phía thái y đang quỳ: “Bản cung ra lệnh cho các ngươi, mau dùng thuốc, các ngươi muốn dùng cách gì cũng được, cầm máu nhanh, có nghe thấy không.” từng câu từng chữ hầu như đều mang theo sát khí nồng nặc.
Một thái y tuổi đã cao vội vã dập đầu, “Thái tử, chúng thần đã dùng hết mọi cách rồi, sản phụ tối kỵ là băng huyết, mà thân thể thái tử phi đã quá suy yếu, sinh thế tử đã bị khó sinh, hao hết sức lực, cho nên..mong thái tử thứ tội…”
“Mong thái tử thứ tội.” thái y quỳ trên mặt đất đồng loạt nói.
Phấn Hồng, Hồng Tham rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng, Tử Vân thì ngất đi. Ngân Lưu Nhân nhìn đám người trên mặt đất, hô lớn ra bên ngoài: “Người đâu, đem những người này lôi ra ngoài chém.”
Đám thái y hô to: “Thái tử tha mạng.”
“Thái tử…” Ám Dạ cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Ngân Lưu Nhân, trong lòng thầm than, thái tử hoàn toàn có khả năng đem những thái y này đi chém đầu. Như vậy chẳng phải thái y viện sẽ không còn ai hay sao?
“Thái tử, người bớt giận, người giết những thái y này cũng không giải quyết được gì, không bằng giữ họ lại để chữa cho thái tử phi.” Ám Dạ len lén quan sát sắc mặt Ngân Lưu Nhân, cẩn thận nói.
“Dạ…dạ…”
“Xuân các, Hạ các tương đối hiền lành đôn hậu, nhưng mà…” nhìn qua Lộ Tùy Tâm, Vinh Mai cười dịu dàng “bọ ngựa bắt ve lần này có chim sẻ đứng đằng sau, nhưng thật ra đối với thiếp thân xem thế là đủ”
“Ai là chim sẻ?” Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
“Đông” Vinh Mai nhẹ nhàng nói ra một chữ.
Lộ Tùy Tâm chậm rãi nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt cười bí hiểm, khiến Vinh Mai không dám nhìn thẳng: “Sao thái tử lại cười như vậy?”
“Chỉ e ta mới là bọ ngựa, ngươi mới là chim sẻ!” Nàng đúng là không nhìn nhầm người. Cũng tốt, như vậy nàng cũng yên tâm phần nào.
Thân thể Vinh Mai hơi chấn động: “Thiếp thân không rõ ý của thái tử phi!”
“Có hiểu hay không, trong lòng ngươi đều rõ” Lộ Tùy Tâm than nhẹ “Mà hiện tại ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi không cần làm chim sẻ, bọ ngựa sẽ tự động đưa vào trong miệng của ngươi, chỉ là nếu muốn đoạt lấy con mồi này ngươi còn phải xuất ra chút thành ý”
Vinh Mai hạ tròng mắt xuống “Tuy rằng thiếp thân không rõ lắm ý của thái tử phi, nhưng thiếp thân sẽ chăm chú lắng nghe”
“Tốt, vậy ngươi hãy nghe cho kĩ, cơ thể của ta lần này chắc không trụ nổi, Vô Ưu thế tử, ta cũng hữu tâm vô lực (có lòng mà không đủ sức), mà ngươi không có con nối dõi, nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ giao thế tử cho ngươi nuôi nấng, được không?”
Vinh Mai cố đè lại vui mừng như điên ở trong lòng, thân thể hơi run run, nhưng miệng vẫn thản nhiên nói: “Thái tử phi là người tốt tất sẽ được trời giúp, thái tử điện hạ ân sủng thái tử phi như vậy, thân thể người chỉ cần tẩm bổ thuốc thang thì sẽ không như vậy đâu.”
“Ta muốn nghe lời nói thật, nếu như ngươi không muốn thì ta cũng không ép buộc.”
Vinh Mai từ từ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lộ Tùy Tâm “Thái tử phi nói thế có thật không?”
“Là thật.”
Vinh Mai quỳ xuống dập đầu ba cái “Cả cuộc đời này thiếp thân sẽ không quên ân điển của thái tử phi, sẽ cố gắng hết sức”
“Tốt, đứng lên đi”
Vinh Mai lại dập đầu một lần nữa “Tạ ơn thái tử phi”
“Ta còn có một chuyện cần ngươi làm cho ta”
Vinh Mai ngây ra một lát “Mong thái tử phi nói rõ. Chỉ cần Vinh Mai làm được thì nhất định sẽ không từ chối”
“Sau khi ta chết, ba tỳ nữ của ta hãy đuổi ra khỏi phủ.”
Vinh Mau chần chờ chốc lát “Nhưng…thái tử…”
“Yên tâm đi, chỉ cần ta vừa chết thì đối với thái tử mà nói, các nàng ấy không còn quan trọng nữa” nhìn thật sâu vào Vinh Mai, Lộ Tùy Tâm lạnh nhạt nói.
Vinh Mai cẩn thận suy xét một lúc, rồi trịnh trọng gật đầu với Lộ Tùy Tâm “Được, thiếp thân nhất định sẽ làm”
“Còn Đông các…”
“Thái tử phi yên tâm, thiếp thân sẽ che chở cho thế tử như chính sinh mệnh bản thân, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm hại đến người.” đây chính là kết quả mà nằm mơ nàng cũng muốn, làm sao có thể để người khác phá hư chứ? bất luận kẻ nào cũng không được, cho dù ngày sau Tiễn Thuỷ Nhu có sinh hạ mười thế tử cũng không sao. Thế tử này là chỗ dựa cho nàng và Vũ nhi, không ai có thể làm hại đến…nghĩ tới đây, vẻ mặt Vinh Mai trở nên nghiêm túc.
“Mong rằng ngươi nói được làm được! Tất cả đều giao cho ngươi, tên nó là Vô Ưu, ta mong nó sẽ nhờ sự che chở của ngươi mà trưởng thành, cũng là chỗ dựa cho ngươi và Vũ nhi sau này”
Vinh Mai lần thứ hai quỳ trên mặt đất, trịnh trọng cúi đầu “Phân tình này của thái tử phi, Vinh Mai xin ghi nhớ trong lòng, cả đời này sẽ không quên.”
Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống. Bây giờ là hậu viện, không lâu sau sẽ là hậu cung, như vậy tranh đấu sẽ vĩnh viễn không ngừng lại, Vô Ưu, ta chỉ mong muốn con được bình an lớn lên.
Con là chỗ dựa cho nữ nhân này, ta tin nàng dù có chết cũng sẽ bảo vệ an toàn cho con, thậm chí sau này đối đầu với cả hậu cung chăng nữa, như vậy ta có thể yên tâm, có Vinh Mai tồn tại, kế hoạch này của nàng mới xuất hiện, bây giờ sắp sửa kết thúc viên mãn được rồi.