Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 100 : Phiên ngoại - Dẫn vợ về nhà [1]
Ngày đăng: 02:54 19/04/20
“Ba mẹ, con về rồi!” Dạ Ngưng vẻ mặt hưng phấn, tay trái xách theo chai rượu ba mình thích uống, tay phải thì xách thịt bò mẹ thích ăn, Vũ Hàm ở ngay bên cạnh, trên tay cũng đầy đồ, mỉm cười nhìn Dạ Ngưng.
Cửa bị mở ra, còn không để Dạ Ngưng đặt đồ xuống, mẹ Dạ đã nhào tới: “Ngưng Ngưng!”
Trong nháy mắt nước mắt giàn dụa, mẹ Dạ vừa khóc vừa nhìn Dạ Ngưng đến chớp mắt cũng không chớp một cái, ba Dạ ở một bên cũng hốc mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng bao nhiêu cũng không thấy đủ, Dạ Ngưng được đãi ngộ cấp độ quốc bảo khiến cho có chút lúng túng, hôn rồi lại hôn lên khuôn mặt già nua của mẹ, rồi đẩy bà ra, đặt mọi thứ trong tay xuống phòng khách, xoay người kéo tay Tiếu Vũ Hàm: “Mẹ, để con giới thiệu với mẹ, đây là Vũ Hàm.”
“Hai bác mạnh khỏe.” Tiếu Vũ Hàm hơi hơi cười, mẹ Dạ lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm đánh giá một phen, nhãn tình sáng ngời, thật khá.
Vũ Hàm khoác một chiếc áo gió màu xanh biển nhạt, bên hông đeo một chiếc thắt lưng rộng màu trắng bạc, đường cong bó sát hiển lộ dáng người yểu điệu, lớp trang điểm nhàn nhạt khiến cho cô tăng điểm thêm không ít. Dạ Ngưng thấy mẹ già nhìn chằm chằm Vũ Hàm không rời mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ, không hổ là mẹ mình, thẩm mỹ cũng giống nhau.
“Vào đi, mau vào.” Mẹ Dạ cười ha ha lôi kéo tay Vũ Hàm đi vào, Dạ Ngưng rất ít khi đưa bạn bè về nhà, những người mà được dẫn về thì khẳng định đều đáng tin cậy.
Tiếu Vũ Hàm bị mẹ Dạ kéo đến sô pha, nhìn thấy mặt mẹ Dạ lóe lên hào quang đầy tò mò, Vũ Hàm có chút bất lực nhìn về phía Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhún vai, nhìn ba già: “Ba, con mua cá đó, hai chúng ta vào xử lí một chút đi.”
“……”
Tuy là đau lòng vợ yêu, nhưng mà Dạ Ngưng rất hiểu tính tình mẹ mình, thường là bạn bè nàng thì nhất định phải hỏi đủ thứ chuyện, nếu không để bà hỏi thì sẽ khó chịu đến mấy ngày. Vũ Hàm, đành ủy khuất cô rồi.
Vũ Hàm ngồi ở sô pha có chút co quắp nhìn mẹ Dạ, nếu bà hỏi trực tiếp thì còn may, nhưng mà chưa nói được một lời hai mắt đã tỏa sáng nhìn mình chằm chằm như thế, thực sự đủ dọa người.
“Vũ Hàm à, trước kia cháu là giáo sư của Dạ Ngưng nhỉ.”
“Vâng, đúng vậy.” Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp lời, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Mẹ Dạ gật gật đầu, nhìn chằm chằm Vũ Hàm từ trên xuống dưới một phen, cười nói: “Bạn bè Ngưng Ngưng quen biết, cứ người sau lại đẹp hơn người trước.”
Dạ Ngưng không tiếng động cười xấu xa, vươn hai tay, ôm lấy eo cô.
Thân mình cứng đờ, Tiếu Vũ Hàm cắn môi dưới, cúi đầu hung tợn trừng mắt với Dạ Ngưng.
Sáng hôm nay là ai thề thốt nói từ nay về sau không bắt nạt tôi, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, đến bây giờ liền thay đổi? Tay đang làm cái gì thế hả?
Dạ Ngưng coi như còn ngoan, ôm eo Tiếu Vũ Hàm, lầm bầm: “Con mệt quá, mọi người cứ chơi đi, con muốn ngủ một giấc.”
“Cái con bé này ngủ thì ngủ đi, cứ như con bọ hung quấn quít lấy Vũ Hàm để làm gì?”
“Mẹ, mẹ có thể văn nhã chút không?”
“Không thể!” Mẹ Dạ trừng mắt với Dạ Ngưng, chơi bài một lát như vậy lòng của bà đã sớm bị Vũ Hàm chiếm trọn, một cô gái xinh đẹp lại có hiểu biết như vậy biết tìm chỗ nào chứ, biết dỗ bà vui vẻ, cố ý thua tiền cho mình, đâu giống như con nhãi con nhà mình, chỉ biết chọc tức bà!
“Aish, con nó mệt thì cứ ngủ đi, Ngưng Ngưng, đợi lát nữa ba đi lấy cho con cái chăn.”
Dạ Ngưng cảm kích nhìn ba Dạ, ba, thực ngưu, ba quá lợi hại mà, như thế nào lại biết giờ con đang cần che dấu?!
Tiếu Vũ Hàm có khổ mà nói không nên lời, không thể ở trước mặt ba mẹ Dạ mà chà đạp Dạ Ngưng hay đẩy nàng ra, lại không thể nói thẳng ra lời, chỉ có thể cắn môi uy hiếp nhìn Dạ Ngưng, mà Dạ Ngưng lại làm bộ như không thấy, đón lấy cái chăn từ ba Dạ, cười đến híp cả mắt.
“Ngủ thôi.” Vui sướng kêu một câu, Dạ Ngưng bò tới trên đùi Tiếu Vũ Hàm, đắp chăn lên, cười xấu xa một tiếng, Dạ Ngưng bắt đầu hành động, chỉ là một chút liền khiến cho mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ toàn bộ.
_Hết chương 100_