Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 104 : Trận chiến tranh đoạt Vũ Hàm [3]

Ngày đăng: 02:54 19/04/20


“Tôi cảm thấy nữ nhân mấy người thật đúng là không có ý tứ mà, năm mới mà còn khiến cho tâm tình người ta không thoải mái.” Tiêu Mạc Ngôn đối với thế giới tràn ngập phúc hắc này hoàn toàn tuyệt vọng, một chút hy vọng cuối cùng của cô cũng bị Tiếu Vũ Hàm dập tắt.



“Được rồi, Tiêu tổng, bên này còn có một cô bé đó, đừng có nói linh tinh dọa người ta sợ đi.” Dạ Ngưng chỉ chỉ Tiểu Thảo ở bên cạnh.



Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt lườm Dạ Ngưng: “Thôi đi, còn cô bé cái gì nữa, đã sớm bị Phong tổng ăn sạch đến cả bã cũng không còn ý chứ.”



Một câu nói khiến hai người đỏ mặt, Tiếu Vũ Hàm ở một bên mím môi cười khẽ, Dạ Ngưng hiếm hoi nhìn được bộ dáng Phong tổng đỏ mặt, liền cười đến vui sướng, mặt Tiểu Thảo cũng đỏ như mông khỉ, hướng đến bên người Phong Uyển Nhu trốn, nhưng vừa thấy Phong tổng, dĩ nhiên mặt còn hồng hơn mặt mình.



“Không phải chứ, hai người chơi trò Plato (1)?” Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc, tính cách Phong Uyển Nhu này như thế nào mấy năm trước cô đã thăm dò rồi, cái kẻ có dục vọng mạnh mẽ muốn khống chế người khác như vậy dĩ nhiên lại chưa “ăn” Tiểu Thảo sao, lừa ai chứ?



“Chị cho là ai cũng đều giống mình chắc?” Hạ Hạ liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, người này nói chuyện mà chẳng nể tình gì hết, không thấy mặt Uyển Nhu đỏ bừng rồi sao?



“Được rồi mà, cùng gói sủi cảo đi, còn có chị, Tiêu tổng, đừng chỉ mải ăn mải uống, tự mình làm đi biết không?” Dạ Ngưng cầm thớt cùng chày cán bột đi ra, Tiếu Vũ Hàm bưng một chậu lớn đầy vỏ bánh theo sau.



Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy thế liền nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh Hạ Hạ: “Kỳ thật tôi vốn là một người rất chăm chỉ, nhưng mà đối với thịt thà gì đó lại thực sự rất chán ghét, nhất định phải tránh xa sủi cảo gì gì đó.”



Tiếu Vũ Hàm cười cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, an ủi: “Không sao đâu, Tiêu tổng, đây là rau cần tây mà.”



……



Vũ Hàm, em có cần phải như vậy không chứ, nói thế nào thì em cũng là thủ hạ của tôi mà, em không thể chừa lại chút đường lui cho tôi sao?



Mắt thấy Tiêu Mạc Ngôn bắt đầu muốn nổi điên, Hạ Hạ ở một bên liền vội vàng kéo cô, nhẹ giọng nói: “Tiêu.”



Tiêu Mạc Ngôn mặt nhăn mày nhó còn chưa giãn ra, nghiêng đầu nhìn Hạ Hạ.



Hạ Hạ dịu dàng nhìn cô: “Em muốn xem chị gói sủi cảo.”



“……”
Tiểu Thảo và Phong Uyển Nhu bên này cũng trở về khách sạn, Dạ Ngưng ở ngoài thu dọn bát đũa, cười nói: “Vũ Hàm, cô đoán xem hôm nay ai ăn nhiều nhất?”



“Chắc là Tiêu rồi.” Tiếu Vũ Hàm ngẫm nghĩ rồi trả lời, với tốc độ của người đó thì người bình thường so ra phải kém hơn.



Dạ Ngưng lắc đầu: “Lần này cô đoán sai rồi, em nhìn kỹ, ăn nhiều nhất dĩ nhiên lại là Phong tổng.”



Nguyên bản lời nói mang theo chút vui đùa, Dạ Ngưng nghĩ Tiếu Vũ Hàm sẽ cười, nhưng Tiếu Vũ Hàm nghe xong lại có chút thương cảm, thở dài lắc đầu: “Phong tổng hẳn phải chịu rất nhiều khổ sở, em đó, còn cười nữa, em vĩnh viễn cũng không biết thầm mến khổ sở đến mức nào đâu.”



“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Dạ Ngưng buông bát đũa trong tay ra, tiến lên ôm lấy Tiếu Vũ Hàm, dùng hai má mình nhẹ nhàng cọ cọ hai má cô.



“Bởi vì hiểu được, cho nên cảm thông, bởi vì hiểu, cho nên quý trọng, Vũ Hàm, đời này cô cũng đừng mong vứt bỏ em lần nữa.”



“Em thật tự tin đó.” Tiếu Vũ Hàm nhéo nhéo cái mũi Dạ Ngưng.



Dạ Ngưng nhìn nhìn cô cười xấu xa: “Đúng vậy, em rất tự tin, như vậy đi, Vũ Hàm cô lại cho em thêm chút tự tin nữa nhé.”



Theo một tiếng thét kinh hãi của Tiếu Vũ Hàm, cô đã bị áp lên tường, còn không đợi cô kịp phản ứng, Dạ Ngưng đã hôn lên, vừa hôn vừa dịu dàng nói: “Đêm nay chúng ta nhất định phải đi tìm tự tin đấy nhé.”



_Hết chương 104_



—————————————-



(1) Plato: một nhà triết học vĩ đại thời Hy Lạp cổ đại, là người sáng tạo ra chủ nghĩa duy tâm Plato, là trường pháitriết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức.



-> có thể là trong truyện này thì nó có nghĩa là Phong Uyển Nhu và Tiểu Thảo chỉ mới “giao lưu” tình cảm về mặt tinh thần chứ chưa xyz.



(2) Kinh kịch là đánh phấn trắng toát diễn kịch của TQ đó