Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 19 : Tao sợ...
Ngày đăng: 02:53 19/04/20
Dạ Ngưng vốn không lo lắng gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý như vậy của Tiếu Vũ Hàm, lập tức liền đỏ mặt, chân không tự giác được từng bước lui về phía sau.
Lão Đại ở một bên tức đến nghiến răng nghiến lợi, lão Tứ, mày không thể đứng thẳng lên một chút sao? Cứ như vậy thì còn thử xem yêu hay không yêu làm gì nữa? Nhìn bộ dạng của mình xem? Bảo không phải lòng cô Tiếu thì ai tin được?!
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng co quắp của Dạ Ngưng, ý cười trên mặt càng đậm, quay đầu nhìn nhìn quyển sách trong tay lão Đại: “Có vấn đề cần hỏi sao?”
“Vâng.” Lão Đại vội vàng đáp lời, Tiếu Vũ Hàm gật đầu.
“Chờ một chút, tôi đi đem giao bảng biểu này rồi sẽ trở lại.”
Lão Đại gật đầu, Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, đứng dậy đi ra cửa, lúc đi qua Dạ Ngưng còn không cẩn thận huých nhẹ tay vào lưng nàng một chút.
Trơ mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm đi ra cửa, lão Đại lập tức bùng nổ: “Không phải tao chứ tao nói này, lão Tứ, sao mày lại trở nên vô dụng như thế hả?”
Thực dọa người, lão Đại thật hối hận đi cùng Dạ Ngưng đến đây, đi cùng nàng tới hỏi vài câu đã đem phẩm vị của mình hạ xuống đủ thấp, bây giờ còn sắp cùng nhau mất mặt.
Dạ Ngưng ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của lão Đại, mặt vẫn còn phiếm hồng, nâng tay phải lên, áp lên mặt, mắt híp lại, nở nụ cười.
Thơm quá à.
……..
“Dạ Ngưng!!!” Lão Đại hoàn toàn xù lông, bởi vì tức giận mà khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, Dạ Ngưng bị quát đến run run, quay đầu nhìn cô.
Nắm chặt nắm tay, lão Đại cố gắng áp chế lửa giận sắp bùng nổ trong lòng: “Đừng quên chúng ta đến đây để làm cái gì!”
Dạ Ngưng mấp máy môi, nhìn bộ dáng vô cùng đau đớn của lão Đại, gấp gáp gật đầu: “Đương nhiên đương nhiên.”
“Thế nào? Có cảm giác sao?” Lão Đại nhìn chằm chằm Dạ Ngưng hỏi.
Dạ Ngưng cũng đáp lời: “Bye bye.”
Dạ Ngưng chào xong liền quay đầu, đã nghĩ sẽ cùng lão Đại chạy lấy người, Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng nàng sợ hãi như vậy liền nở nụ cười, mở miệng gọi nàng lại: “Chờ một chút, Dạ Ngưng.”
“…..” Dạ Ngưng chậm rãi xoay người, nhìn cô Tiếu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cô còn có việc gì ạ?”
Tiếu Vũ Hàm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mỗi lớp đều cần làm sổ tay lớp và điểm số, yêu cầu mỗi lớp trưởng đều phải làm, vừa đúng lúc buổi chiều hôm nay các em không có tiết, ở lại cùng làm đi.”
“…..Cái đó thì, lão Tứ, mày ở lại đi, tao đi trước.”
Lão Đại vừa thấy không phải chuyện của mình liền vội chạy lấy người, Dạ Ngưng đời nào chịu, bám chặt cánh tay lão Đại, ngẩng đầu nhìn cô.
Lão Đại nhìn Dạ Ngưng, vừa nhìn liền thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Đã khi nào cô từng thấy bộ dáng này của lão Tứ đâu? Trong mắt Dạ Ngưng đầy bất an, cắn chặt môi dưới, tay phải liều mạng ôm lấy cô, sợ cô chạy mất. Lão Đại hắng giọng một tiếng, hạ giọng nói: “Lão Tứ, có một số việc phải tự mình mày giải quyết, mày ở một mình với cô Tiếu lại càng có thể thấy rõ trái tim mình, tao là người thứ ba không thích hợp ở lại đây, huống hồ nhìn cô Tiếu mà xem, ngay từ đầu đã vốn không có ý muốn giữ tao lại.”
Hiện tại Dạ Ngưng sợ nhất chính là ở cùng một chỗ với Tiếu Vũ Hàm, nghe lão Đại vừa nói như vậy, liền liều mạng lắc đầu: “Đừng đi mà, lão Đại, tao không ngại tiểu tam* đâu.”
(*người thứ ba)
“…..Mày không ngại, nhưng tao thì để ý.” Lão Đại trợn mắt liếc nàng một cái, tuyệt tình gạt tay Dạ Ngưng ra, lấy tốc độ như bay rời khỏi văn phòng.
Dạ Ngưng ai oán nhìn chằm chằm phương hướng lão Đại chạy đi, cả người bị nỗi khẩn trương quét qua, hồi lâu mà vẫn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tiếu Vũ Hàm nghiêng người nhìn Dạ Ngưng, mở miệng: “Đừng nhìn nữa, người cũng đi rồi, lại đây đi.”
“……”
_Hết chương 19_