Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 3 : Bổ nhiệm làm quan
Ngày đăng: 02:53 19/04/20
Từ buổi trưa ngày đó bị tóm đi làm cu li xong, hễ Dạ Ngưng thấy Tiếu Vũ Hàm là cứ như thể chuột thấy mèo vậy, chạy muốn mau bao nhiêu liền mau bấy nhiêu. Đương nhiên Tiếu Vũ Hàm biết, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng thất kinh của Dạ Ngưng, đều sẽ mím môi cười khẽ.
“Cậu hành hạ Dạ Ngưng kiểu gì thế?”
Một người phụ nữ tóc quăn mặc áo choàng, vẻ mặt tươi cười như hoa đang nằm trên giường Tiếu Vũ Hàm, nhìn thì có vẻ tuổi cũng không hơn kém là bao, tuy rằng khí chất có hơi kém hơn Tiếu Vũ Hàm, nhưng cũng có thể coi như là một cô gái đẹp tiêu chuẩn. Cô là bạn thân với Tiếu Vũ Hàm từ hồi còn bé tí, quan hệ thế nào đương nhiên không cần nói cũng biết.
“A ~” Khóe miệng Tiếu Vũ Hàm khẽ cong lên thành một nụ cười, ngẩng đầu nhìn Mạch Mạt.
Mạch Mạt nằm úp sấp trên giường, cười cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, hai cái chân gập lên, thỉnh thoảng đong đưa. Nhắc tới Dạ Ngưng, quả thật ký ức trong cô vẫn còn rất mới mẻ.
Hồi cô và Tiếu Vũ Hàm còn cùng là nghiên cứu sinh cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Dạ Ngưng. Cô bé đó thông minh, xinh đẹp, có chút tinh nghịch, đối với giáo viên hay bạn học đều có sức ảnh hưởng, là cao thủ trong các trận đấu diễn thuyết biện luận, mà lần đó…
Lúc hai người còn là thạc sĩ, hiếm hoi lắm mới có thời gian đi ra ngoài chơi, Mạch Mạt liền dậy sớm cùng Tiếu Vũ Hàm đi ăn sáng, nghĩ đi sớm một chút thì khi đi chơi sẽ không bị kẹt xe. Thời điểm ăn xong rồi đứng lên tính tiền, chợt nghe cô gái bên cạnh hô to: “Bắt trộm!”, Mạch Mạt còn không kịp phản ứng thì đã thấy Tiếu Vũ Hàm vọt đuổi theo ngay lập tức. Ngay lúc Mạch Mạt còn đang muốn chạy theo, phía sau cũng đồng dạng có một thân ảnh nhanh thoăn thoắt như bão táp phóng qua.
Mạch Mạt thấy có một người nữa theo giúp bắt trộm, lòng vốn đầy lo lắng cuối cùng cũng có chút buông lỏng, ngẩng đầu nhìn bóng dáng người nọ, hóa ra cũng là một cô gái, nhưng dù sao thì hai người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Chẳng qua là ai cũng không ngờ tới một màn phát sinh sau đó.
Tiếu Vũ Hàm chạy rất nhanh, ngay lúc cô đến đủ gần để tóm được tên trộm trong nháy mắt thì cánh tay phải đột nhiên bị ai bắt lấy, lập tức theo đó là một đòn vặn tay quăng người điêu luyện, bản thân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống đất, mà lại có một cô gái đang cưỡi trên người, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển nhìn cô.
“Chạy, tao cho mày chạy!”
Nói xong, cô gái kia lại còn tăng thêm lực trên tay, Tiếu Vũ Hàm cắn răng, đau đến mồ hôi trên trán đều chảy ra.
“Lớn tuổi thế rồi mà làm cái gì không làm, lại đi làm trộm!” Cô gái kia căm giận mắng, thật là, không ngờ tên trộm khổ sở lắm mới bắt được lại là con gái! Đúng là thói đời càng ngày càng đi xuống mà!
Tiếu Vũ Hàm đã hoàn toàn hiểu được vì sao thành ra thế này, nhìn đám người tụ tập ngày càng nhiều ở xung quanh, cô đỏ mặt nói nhỏ: “Buông”
“A, đã là trộm rồi thì còn để ý cái gì nữa?” Cô gái càng nói càng tức giận, lực trên tay càng mạnh thêm, dùng sức ấn mông xuống, một lòng muốn đè chết người dưới thân.
“Buông cô ấy ra, cô bắt sai người rồi!”
Người phụ nữ bị giật đồ cùng Mạch Mạt chạy lại đây, nhìn thấy cô gái nằm dưới đất là Tiếu Vũ Hàm, tất cả đều đen mặt. Có lầm không vậy? Ở đâu ra mà có trộm tay không chạy loạn, dù thế nào thì cũng phải cầm cái ví trong tay chứ?
Cô gái kia có chút ngơ ngác, cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Tiếu Vũ Hàm, rồi ngẩng đầu nhìn người bị mất của, cười méo xệch, buông lỏng tay, chân dài mở ra, thả cho người dưới đất đứng dậy.
“Có bệnh không thể bỏ qua.”
“….Em không sao đâu cô.” Sắc mặt Dạ Ngưng lập tức liền biến đổi, liều mạng lắc đầu, mà Tiếu Vũ Hàm không nói gì, chỉ nhìn nàng cười.
Dạ Ngưng sợ nhất là Tiếu Vũ Hàm nhìn mình như thế, mặt hơi hồng, thật lâu sau, cắn cắn môi cúi đầu: “Lần sau em không dám trốn học nữa.”
“Tốt.” Tiếu Vũ Hàm đáp, biết sai liền sửa, có thể tha thứ.
Một tay cầm nắm cửa, Dạ Ngưng tránh sang ngang nhìn Tiếu Vũ Hàm, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, cô đã đến tận nhà bắt người, giờ còn không chịu đi?
“Tôi đến đây chủ yếu là muốn nói cho em biết, giờ em là lớp trưởng cho tôi.” Tiếu Vũ Hàm chậm chạp nói xong, như có điều suy nghĩ, nhìn nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng vừa nghe liền lập tức nóng nảy, lắc đầu quầy quậy như con quay: “Không được, sao em có thể làm lớp trưởng được? Cái gì em cũng không làm đâu, Cô Tiếu vẫn nên đi mời cao nhân khác đi!”
“Virus trong máy em đều diệt trừ sạch sẽ cả rồi sao?” Tiếu Vũ Hàm cũng chỉ lơ đễnh, cười tủm tỉm nhìn máy tính trên bàn Dạ Ngưng, nhẹ nhàng hỏi: “Có cần diệt nữa không?”
“….” Dạ Ngưng chột dạ, chút lo lắng còn xót lại lập tức bị đập tan, hoàn toàn tê liệt, thực không có cốt khí mà đáp ứng.
“Vậy, lớp trưởng thì phải làm gì ạ?” Biết là từ chối không xong, Dạ Ngưng đành nhận mệnh, muốn hỏi xem sao. Cái chức lớp trưởng này nói thế nào thì cũng được coi như chức quan, ban đầu cũng từng nhìn người khác làm qua, cảm giác hẳn là không tệ lắm, được các bạn học khác ưu ái.
“Ừ…” Tiếu Vũ Hàm có chút đăm chiêu nhìn Dạ Ngưng, gật đầu: “Kỳ thật chức trách rất đơn giản, hai mươi tư giờ tùy thời chờ nhận lệnh của tôi là được rồi.”
“…” Dạ Ngưng hết cái để nói, đen mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm, sao cô không bảo em đi chết đi?!
“Còn có…” Tiếu Vũ Hàm dừng một chút, nhìn Dạ Ngưng, cười khẽ: “Đừng suốt ngày xem AV nữa, em cũng không nhìn xem trên bàn phím, sau chữ A cùng chữ V là chữ cái gì à*…”
(*Là chữ “S” và “B” à viết tắt của “Stupid”)
Dạ Ngưng ngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng, bất quá sau đó liền ngoái lại liếc bàn phím một cái, nháy mắt cả khuôn mặt đều đen xì.
Tiếu Vũ Hàm!