Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 30 : Tôi chờ em...

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


Lời Dạ Ngưng nói khiến khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, trong mắt lấp lánh ý cười.



……



Nhìn bộ dáng cô Tiếu, Dạ Ngưng cũng phản ứng lại, nháy mắt mặt liền đỏ bừng. Vừa rồi câu “Ai lại không thích?” kia quả thực hơi có nghĩa khác, có thể nói là biến thành thổ lộ, mà cũng không biết vì sao Dạ Ngưng lại cố chấp không chịu giải thích, chỉ cắn môi ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm.



Hơi nâng tay lên, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, do dự một lát, cuối cùng vẫn bị khát vọng trong lòng điều khiển, vuốt ve mái tóc nàng.



Dạ Ngưng bị hành động của Tiếu Vũ Hàm làm cho kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cô.



“Cô Tiếu…”



“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, nét nhu tình tràn đầy trên mặt.



“Em…”



Em thích cô…



Cuối cùng, Dạ Ngưng vẫn đem lời muốn nói nuốt vào bụng, chính nàng cũng hận mình nhu nhược, nhát gan, nhưng lại không có biện pháp gì, cô Tiếu thích người khác mất rồi.



“Cô Tiếu, vì sao cô lại không nói cho người kia?” Thật lâu, thật lâu sau, Dạ Ngưng chậm rãi mở miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm. Nàng muốn biết, có phải cô Tiếu cũng giống nàng không, bởi vì quá để mức bận tâm, bởi vì quá yêu nên không có dũng khí thổ lộ.



Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, cười cười nói: “Bây giờ còn chưa phải thời điểm.”



“Vì sao?”



“Tôi đang chờ đợi, chờ người đó trở nên trưởng thành, chờ người đó có đủ dũng khí đón nhận tình yêu này, chờ đến khi người ta có thể sóng vai cùng tôi đối mặt với những thử thách cùng nghi ngờ của mọi người, chờ cô ấy ở bên tôi một đời một kiếp.”



Dạ Ngưng nghe lời Tiếu Vũ Hàm nói liền cảm giác có chỗ không thích hợp, thử thách cùng nghi ngờ của người khác? Có dũng khí? Không phải là cô Tiếu thích con gái đấy chứ?! Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm.



“Em muốn nói gì?” Tiếu Vũ Hàm chăm chú nhìn Dạ Ngưng, thản nhiên cười.



Dạ Ngưng cắn môi, dò xét nhìn cô: “Cô Tiếu, cô thích…a, người cô thích là con gái sao?”



“Phải.” Tiếu Vũ Hàm thẳng thắn đáp lời, mắt nhìn Dạ Ngưng không chớp.




(* ngư: cá; nê: bùn)



“…..”



Lão Nhị vừa mới uống nước liền lập tức phun ra, ôm bụng cười, lão Đại vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.



“Làm đi, vậy hôm nay mày viết chương đầu tiên đi, viết cho bọn tao nhìn xem.”



Dạ Ngưng nghe thế liền nhíu mày, phất phất tay: “Không viết chương đầu, trước tiên viết chương H đã.”



Ba người im thin thít, cuối cùng vẫn là lão Tam mở miệng hỏi: “Mày sẽ không đem mấy thứ linh tinh mày xem được viết ra đấy chứ?”



“Tất nhiên sẽ không, tao theo đuổi thẩm mỹ mà!”



Mặt Dạ Ngưng hơi ửng hồng, trong đầu tràn ngập đều là ánh mắt cười như không cười lúc cuối cùng của Tiếu Vũ Hàm, liếm liếm môi, cười tủm tỉm nhìn vài người.



“Nói với mày nhé, loại tài tử xuất khẩu thành thơ giống như tao đây, viết văn chương căn bản không cần viết nháp.”



“Thôi đi ~”



Mọi người trong phòng liền trợn mắt tập thể, Dạ Ngưng nhìn thấy liền không vui.



“Bọn mày đừng có mà thái độ nữa, ngay bây giờ tao liền cho bọn mày nghe một đoạn đầy thẩm mỹ.”



Lão Đại cầm quả táo trên bàn cắn một miếng, gật đầu.



“Vậy mày làm một đoạn đi, nhớ rõ nhé, như mày nói, thẩm mỹ!”



Dạ Ngưng nghiêm trọng gật gật đầu, nhíu nhíu mày, trầm tư thật lâu, đứng lên, học bộ dáng Tào Tử Kiến bẩy bước làm thơ, đếm ô vuông gạch men sứ trên mặt đất đi đúng bảy lần.



“Thật lâu thật lâu trước kia, lúc nữ vương nương nương vá trời, có một khối bùn rơi xuống, bùn từ bầu trời trong xanh rơi xuống mặt nước xanh trong, dừng lại trên người một chú cá đang bơi lội. Ngư nhi vì muốn giải cứu Nê nhi, sợ nó bị nước biển cuốn trôi, liền đem nó ngậm vào trong miệng, thật cẩn thận mang về nhà sau đó nhẹ nhàng phun ra, Nê nhi cảm kích nhìn ân nhân cứu mạng, ghé sát lại, nhè nhẹ cọ cọ vảy nó để tỏ vẻ cảm tạ, một lần cảm tạ không đủ thì lại một lần nữa, kết quả là, cọ a cọ a, chà a chà a, nghiêng trời lệch đất, Ngư Nê hỗn tạp, ngươi ngậm lấy ta, ta hút lấy ngươi, bên tai tiếng nước vang lên từng trận, chúng ta cùng nhau lên thiên đường…..”



_Hết chương 30_