Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 37 : Em hiểu...

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


Mạch Mạt vốn không tin lời Dạ Ngưng nói, nhưng có một câu gọi là “quan tâm quá hóa loạn”, hơn nữa trùng hợp là người cô tin tưởng nhất cũng ở ngay tại hiện trường. Mắt Mạch Mạt trợn to, nhìn chằm chằm dép tông trong lòng Dạ Ngưng thật lâu, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi xoay người, cô lại nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.



Cô Tiếu vẫn cúi đầu như trước, chỉ có điều thân mình càng run rẩy mãnh liệt hơn, hai nắm tay siết chặt, như thể đang cực lực áp chế cảm xúc gì, trái tim Mạch Mạt tựa như bị đâm thủng một lỗ, cắn răng tiến lên vài bước, một tay túm lấy Dạ Ngưng từ dưới đất xách lên: “Cô ấy, người đâu?”



Thanh âm ức chế không được mà run run, thậm chí ánh mắt cũng rét lạnh đến khiến cho người ta sợ hãi, Dạ Ngưng nhìn gương mặt khủng bố của cô Mạch, rùng mình một cái.



“Đâm, bị đâm bay đi rồi.”



Đánh chết cũng không thể nói thật, Dạ Ngưng biết nếu lúc này mình sơ sẩy nói ra sự thật thì có khi chính nàng sẽ thật sự bị Mạch Mạt cho nằm dưới bánh xe.



“Máu đâu? Như thế nào lại không có máu?”



Mạch Mạt vẫn ôm một tia hy vọng, lớn tiếng vặn hỏi, không ngờ vừa nói ra, sắc mặt Dạ Ngưng liền biến đổi, nhìn cô, cơ hồ như khóc nức nở nói: “Cô Mạch, cô đừng đau lòng nữa, người đã chết rồi không thể sống lại!”



“Đừng có gở mồm!” Mạch Mạt cắn răng, thô bạo mở miệng.



Dạ Ngưng nâng tay lên, lau mặt: “Nếu không phải quá đau lòng, vậy thế nào mà ngay cả một vũng máu trên mặt đất thế kia lại cũng không nhìn thấy?”



Mạch Mạt bị lời Dạ Ngưng nói khiến cho như thể đang nằm mơ, bàn tay đang tóm lấy áo nàng chậm rãi buông ra, lui về phía sau vài bước, dụi dụi mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mắt.



Máu…chỗ nào có máu? Chứ không phải là quá sức đau lòng nên sinh ra ảo giác sao?



Lão Đại ngồi trong xe cũng có thể nghe được rành mạch đoạn đối thoại giữa hai người, hiện giờ điều duy nhất cô nghĩ tới chính là lái xe chạy trốn. Lão Tứ thật quá lợi hại, xem chừng nếu nàng sinh ra sớm hai năm thì sao còn có chuyện Lý Hồng Chí* chứ.



“Linh Đang……” Mạch Mạt thì thào gọi khẽ, thân mình chầm chậm ngồi phịch xuống, hai tay ôm chặt lấy chính mình.



Hà Lâm Nhiên đang khom lưng dướn người ló ra ngoài xem, thấy một màn như vậy lòng liền như thể bị mèo cào, rốt cuộc nhịn không được nữa, cởi dép ở chân trái, khập khiễng từ trong rừng cây đi ra.



Mà đúng lúc này Mạch Mạt đột nhiên như thể phát điên bật dậy, mọi người còn không kịp phản ứng, cô đã vọt tới phía trước xe Santana, dùng sức đập vào cửa kính.



Á –



Lão Đại kinh hoảng, nhìn gương mặt có phần vặn vẹo méo mó của Mạch Mạt ở ngoài cửa kính, phản ứng đầu tiên chính là khóa xe lại.




Mắt Ngưng rơm rớm nước, vừa là kích động mà cũng có thể là cảm động, nàng kìm lòng không được liền vươn tay, nắm lấy tay Tiếu Vũ Hàm.



“Cô Tiếu, em…”



Những lời tiếp theo Dạ Ngưng nói không nên lời, Tiếu Vũ Hàm lại cười nhẹ, nâng tay trái trống không lên, vuốt ve mái tóc nàng: “Tôi hiểu cả mà.”



Một câu, chỉ một câu này thôi liền xua tan hết mọi lo lắng trong lòng Dạ Ngưng, tâm tình không tự giác mà tốt hẳn lên, không khí ngượng ngùng cũng đều biến mất cả đâu không thấy, Dạ Ngưng toét miệng ngớ ngẩn cười với Tiếu Vũ Hàm cả nửa ngày, rồi cúi đầu hì hục ăn cơm.



Đúng vậy, nàng cần gì phải để tâm xem người khác cảm thấy thế nào? Người nàng thích là cô Tiếu, muốn chính là trái tim của mình cô Tiếu, cần gì bận tâm chuyện người khác!



Cơm nước xong, Dạ Ngưng vẫn theo thói quen gọi người phục vụ đóng gói lại đồ thừa, nàng cười tủm tủm cầm một gói to, nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cô Tiếu, hai ta đi một chỗ này nhé.”



Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, cười yếu ớt: “Đi cho đám chó hoang ăn?”



Dạ Ngưng buồn bực, như thế nào mà cái gì cô Tiếu cũng biết hết vậy? Không làm nữ đặc vụ thì thật lãng phí. Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dạ Ngưng, cười khẽ, tiến lên vài bước, nắm lấy tay nàng.



Trong nháy mắt khóe miệng cong lên, lật tay cầm lấy tay Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng quay đầu nhìn cô, chạm phải lại là đôi mắt tràn đầy ý cười kia, lòng lập tức ấm áp, Dạ Ngưng cười cười, lôi kéo Tiếu Vũ Hàm đi ra ngoài.



Dọc theo đường đi, Dạ Ngưng lẩm bẩm một bài tình ca nho nhỏ, tâm tình trước nay chưa từng tốt đẹp như thế. Tiếu Vũ Hàm nghe nàng hát, trên mặt thủy chung đều lộ ý cười.



“Vừa lúc, cô Tiếu, em cho chó ăn rồi chúng ta đi dạo một lúc, em thực có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.”



Tiếu Vũ Hàm gật gật đầu, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Dạ Ngưng. Cô không hy vọng Dạ Ngưng ở bên mình lại phải chịu bất kì áp lực gì, quá mức để ý tới lời người khác nói thì sẽ chỉ tổn thương tới tình cảm giữa hai người mà thôi. Chờ đợi ẩn nhẫn lâu như vậy rồi, cô quyết không để cho bất luận kẻ nào động chạm tới phân tình cảm này.



Có cô Tiếu làm bạn, Dạ Ngưng thấy tốt đẹp khỏi phải bàn, lúc đi đều ngẩng đầu ưỡn ngực. Nàng thường thường nghiêng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm sẽ luôn dịu dàng nhìn lại nàng. Dạ Ngưng hít sâu một hơi, nhe răng cười, ngay cả bầu không khí cũng thấy ngọt ngào.



Có một câu gọi là “vui quá hóa buồn”……



Vừa qua cửa trường học, Dạ Ngưng liền cứng đờ tại chỗ, nuốt nước miếng, nhìn cô Mạch cách đó không xa, còn có Hà Lâm Nhiên không biết vì cái gì, dép tông cũng bị tịch thu, chân không đứng bên cạnh đó……



_Hết chương 37_