Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 39 : Dạ "dụ thụ"...

Ngày đăng: 02:53 19/04/20


Không quen? Hai ta không quen?



Dạ Ngưng tức đến nỗi phổi như sắp nổ tung, cái gì mà gọi là không quen chứ, tay cũng nắm rồi, miệng cũng hôn rồi, vậy vẫn còn tính là không quen? Không phải là muốn hoàn toàn “phá hủy thành lũy” thì mới gọi là quen thân đấy chứ?



Lăn qua lăn lại trên giường rối loạn một hồi, Dạ Ngưng như sực nhớ ra cái gì, bật dậy, nhanh chóng đánh xuống vài chữ.



“Cô Mạch?”



“A, nhóc con quả thật thông minh.”



Quả nhiên, bị Dạ Ngưng đoán đúng rồi, thật đúng là không phải cô Tiếu nhà nàng mà. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng một nửa cao hứng lại một nửa phẫn nộ, cao hứng là vì người nói những lời này thực không phải cô Tiếu, phẫn nộ chính là, mấy người nói xem cô Mạch này có rỗi việc không chứ, thế nào mà lại thân thiết với cô Tiếu đến tình trạng này, ngay cả QQ cũng đều có thể dùng chung?



“Cô Mạch, chuyện hôm nay là em không đúng, nhưng mà cô với cô Tiếu cũng không nên cấu kết với nhau bắt nạt em chứ, đừng cho là em không biết, nếu không phải cô Tiếu lén nói cho cô thì sao cô có thể đến chặn đường em được.”



Nhắc tới chuyện này, Mạch Mạt cũng đầy một bụng tức.



“Em còn dám nói thế nữa, em cho là Vũ Hàm tiết lộ hành tung của mấy đứa là vì muốn giúp tôi? Cô ấy căn bản chính là bao che đấy hiểu không hả? Cô ấy đoán được khẳng định tôi sẽ không buông tha cho em như vậy, so với việc lén tìm em gây phiền toái thì không bằng trả thù dưới tình huống cô ấy có mặt ở đó thì vẫn tốt hơn, nếu chẳng may tôi thật sự muốn giết em thì cô ấy cũng có thể giúp đỡ, không phải sao?”



Dạ Ngưng vừa nghe được những lời này liền vui vẻ, nàng đã biết cô Tiếu không nỡ bắt nạt nàng mà.



Ở bên máy tính kia, Mạch Mạt có thể tưởng tượng được Dạ Ngưng đang hưng phấn bừng bừng, tức giận liền gõ một câu: “Tôi nói cho em biết, em đừng có đắc ý vội, Vũ Hàm cô ấy che chở em như thế, nhưng nếu em cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh cô ấy sẽ thấy chán, em rất không phù hợp với thẩm mỹ của người ta.”



Dạ Ngưng giật mình, thẩm mỹ của cô Tiếu?



“Thẩm mỹ của cô Tiếu là gì ạ?”



Mạch Mạt nhếch môi, nhìn vài chữ hiện lên trên máy tính, nở nụ cười. Vũ Hàm, tôi không thể tách cậu và con oắt con này ra thì ít nhất cũng phải bảo vệ cậu không bị con bé “ăn” sạch sẽ!



“Được rồi, nhìn em tối nay đã bị đánh không ít, tôi sẽ rộng lượng nói cho em biết. Bởi vì nguyên nhân gia đình mà Vũ Hàm từ nhỏ đã độc lập tự chủ, thích chăm sóc người khác.”



Dạ Ngưng đọc mà gật đầu, đúng vậy, cũng như mọi khi vẫn đều là cô Tiếu chiếu cố nàng vậy.



“Nếu em thật sự muốn được Vũ Hàm thích, về sau ở trước mặt cô ấy nên thường xuyên làm nũng đi, không có việc gì cũng chủ động để cho cô ấy ôm một cái hôn nhẹ a.”



Dạ Ngưng nhìn mấy dòng chữ Mạch Mạt đánh ra mà run lẩy bẩy, đây không phải chính là một “dụ thụ” sao?



“Cái này…em không làm được đâu, mẹ em nói khi em làm nũng thì cả người bà rét run, ba em lại nói em mà làm nũng thì phần mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh…Em thực sự không…”



Mạch Mạt không hổ là giáo sư môn “Xây dựng Đảng”, nói chuyện không bao giờ ướt át dài dòng.



“Nếu không yêu thương nhung nhớ giả bộ nhu nhược, vậy thì em cứ chờ Vũ Hàm đi tìm một người yếu đuối dịu dàng khác đi!”
Tiếu Vũ Hàm một phen trầm mặc, cầm lấy đũa gắp một miếng cà đút cho Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhai nhai, vẻ mặt cười thỏa mãn.



“Cơm ~”



“……”



Tiếu Vũ Hàm lại trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng. Cơm này…không phải là mua cho mình sao?



“Dạ Ngưng, em không sao chứ?”



“……”



Nguyên bản vốn đang giả bộ là “nhược thụ” cũng rất gian nan, Dạ Ngưng nghe Tiếu Vũ Hàm không thèm nể chút mặt mũi nào mà nói như vậy, liền như thể quả bóng bị xì hơi, lập tức không có khí thế, buồn bực liếc cô một cái.



“Em đã nói mà, em không hợp –”



“Cái gì?”



Tiếu Vũ Hàm khó hiểu nhìn nàng, Dạ Ngưng trề môi, đem nỗi phiền muộn từ lời Mạch Mạt nói hôm qua kể hết cho cô, Tiếu Vũ Hàm nghe được liền cười mãi không ngừng.



“Cô cười cái gì?”



Dạ Ngưng mặt mày đỏ bừng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng vốn đã xấu hổ chột dạ, giờ Tiếu Vũ Hàm cười như vậy, lại càng ngượng ngùng, không nghĩ ngợi gì nữa. Đứng lên, Dạ Ngưng lại không thoát được vòng tay của Tiếu Vũ Hàm, chu môi muốn ngồi sang sô pha bên kia, tay lại bị Tiếu Vũ Hàm nắm lấy dùng sức kéo, Dạ Ngưng bất ngờ không kịp đề phòng, té ngã lên sô pha.



“A…cô Tiếu…”



Mặt Dạ Ngưng hồng lên nhìn Tiếu Vũ Hàm, cô Tiếu hai tay chống hai bên sô pha, cúi đầu nhìn Dạ Ngưng, cười như không cười nhìn nàng.



“Không phải muốn quyến rũ người sao, sao có thể đi?”



Luồng hơi ấm áp kèm theo một cỗ hương chanh nhàn nhạt phả vào mặt, thân mình Dạ Ngưng không ngờ lại mềm nhũn, ngay cả thanh âm cũng yếu đi vài phần.



“Đây không phải là do người nào đó không phối hợp sao……”



Tiếu Vũ Hàm nhíu mày, cười cười, trong nụ cười lại kèm theo một tia quyến rũ cùng khêu gợi.



“Tôi đây nói cho em biết, người nào đó đã bị quyến rũ rồi.”



_Hết chương 39_