Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 42 : Không buông...
Ngày đăng: 02:53 19/04/20
“Nhưng mà em, không thích hợp.”
Ba chữ “không thích hợp” của Tiếu Lăng Phi làm tổn thương Dạ Ngưng, trong lòng có chút ủy khuất lại có chút khổ sở, nàng cắn cắn môi, nhìn Tiếu Lăng Phi.
“Anh Tiếu, là anh với em yêu nhau hay là cô Tiếu và em? Sao anh biết không thích hợp? Anh là cô ấy à?”
“……”
Tiếu Lăng Phi hơi kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, hắn không ngờ một cô gái nhìn trông yếu đuối tay trói gà không chặt lại mồm miệng sắc bén lanh lợi đến thế. Mạch Mạt nghe xong lời Dạ Ngưng nói thì vẫn trầm mặc như trước, nhưng thật ra Hà Lâm Nhiên hai mắt lại phát sáng, âm thầm giơ ngón cái lên, Dạ Ngưng, khá lắm. Em thật sự đúng là giai cấp lãnh tụ sinh viên, nhiệm vụ đánh tới giai cấp địa chủ liền trông vào em rồi, tôi nhất định sẽ đứng ở hậu phương phất cờ cổ vũ!
“Dạ Ngưng, hoàn cảnh gia đình tôi nói như vậy em cũng biết, tôi không muốn Vũ Hàm bởi vì một học sinh mà đánh mất hạnh phúc một đời. Trước kia cô ấy đã đủ khổ rồi, sau này tôi hy vọng cô ấy có thể hoàn toàn hạnh phúc.”
Khi Tiếu Lăng Phi nói những lời này thì nhìn Dạ Ngưng chằm chằm, tư thế một bộ khí thế bức người, Dạ Ngưng ở một bên không kiêu ngạo không siểm nịnh lắng nghe, gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đúng vậy, anh Tiếu thực sự rất thương yêu em gái nhỉ, nói nghe thật hay. Em cũng hy vọng cô Tiếu được hạnh phúc, em tin tưởng, ngoài em ra, không có ai có thể đem đến cho cô ấy hạnh phúc cả.” Dạ Ngưng tự tin nói, nàng tin cô Tiếu, tin tưởng tình yêu của cô dành cho mình, trừ bỏ mình ra, cô Tiếu sẽ không yêu ai cả.
“Em thật ra rất tự tin nhỉ.” Tiếu Lăng Phi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng gật gật đầu, nhe răng đáp trả lại một nụ cười thật rạng rỡ: “Đúng vậy, không tự tin thì cô đã đã thấy em chướng mắt rồi, anh nói phải không, anh trai?”
Chữ “anh trai” bị Dạ Ngưng cố ý kéo dài ra, kỳ thật án với tính cách của nàng thì thực không muốn nói về chuyện tình cảm giữa nàng và cô Tiếu với người ngoài, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, người khác có quyền gì mà quản. Nói khó nghe thì, việc quái gì liên quan đến anh chứ? Anh có quyền đi quyết định hạnh phúc của cô Tiếu sao? Anh là anh trai cô ấy thì giỏi lắm chắc? Tôi còn là người yêu của cô ấy cơ, cô Tiếu sẽ ở bên ai cả đời chứ?
“Tôi không đồng ý hai người ở bên nhau.”
Tiếu Lăng Phi xem như đã nhìn ra, Dạ Ngưng mồm miệng sắc bén, giảng đạo lý với nàng chính là tự chui đầu vào rọ, rất rõ ràng xuất ra con át chủ bài cuối cùng. Nghe xong lời này, Mạch Mạt ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Ngưng, mà ngay cả Hà Lâm Nhiên cũng thấy khẩn trương hẳn lên.
“Cái gì nhỉ, đừng nói nữa, tôi đi nấu cơm ăn cơm thôi.”
Hà Lâm Nhiên nhận ra không khí không thích hợp liền vội vàng đứng ra nói để làm dịu lại tình hình, Tiếu Vũ Hàm cố chấp nhìn Tiếu Lăng Phi, Tiếu Lăng Phi thở dài, không nhiều lời nữa.
Tiếu Vũ Hàm quay đầu nhìn Dạ Ngưng, sắc mặt có chút dịu đi, chỉ là vẫn nắm tay nàng không buông ra: “Theo tôi cùng đi nấu cơm, nhé?”
“Vâng.”
Gật gật đầu, Dạ Ngưng trở tay nắm lấy tay Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Lăng Phi nhìn hai người, lắc đầu.
Nắm tay, đi thẳng đến phòng bếp, một khắc khi đóng cửa lại, Tiếu Vũ Hàm xoay người, dùng sức ôm lấy Dạ Ngưng.
“Thực xin lỗi, Dạ Ngưng, thực xin lỗi……”
Không phải không nghĩ tới chuyện Tiếu Lăng Phi sẽ không thích Dạ Ngưng, chỉ là một mực tình nguyện cho rằng anh họ sẽ vì hạnh phúc của mình mà chấp nhận Dạ Ngưng, là do cô đã suy nghĩ quá mức đơn giản nên mới khiến cho Dạ Ngưng phải chịu ủy khuất, cho dù không ở hiện trường, nhưng chỉ cần nhìn biểu tình của Dạ Ngưng và anh mình thì Tiếu Vũ Hàm cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hối hận, hối hận đã để nàng ở lại nhà một mình.
“Cô Tiếu……”
Thanh âm Dạ Ngưng có chút khàn khàn, trong mắt đều là nước mắt, xin lỗi? Hẳn là phải do nàng nói mới phải, vì cái gì mỗi lần cô Tiếu đều phải ôm hết sai lầm vào người? Kỳ thật Tiếu Lăng Phi nói đúng, nàng xác thực không xứng với cô Tiếu, cô Mạch cũng nói đúng, nàng không đáng để cô Tiếu làm như thế. Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra chút nào, Dạ Ngưng cố gắng nở nụ cười với Tiếu Vũ Hàm, cúi đầu hôn lên trán cô: “Được rồi, thật sự không có việc gì mà, anh Tiếu chỉ tùy tiện nói với em thôi, đừng khổ sở nữa, nhé?”
Tiếu Vũ Hàm không lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, trong mắt lộ ra ẩn ẩn bất an.
_Hết chương 42_