Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 44 : Phim thần tượng...
Ngày đăng: 02:53 19/04/20
Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên vốn cùng nhau ở nhà chờ tiếu Vũ Hàm, nhưng mà một tiếng đồng hồ cũng không thấy cô trở về, Mạch Mạt có chút lo lắng, không nói hai lời liền choàng thêm áo khoác chạy ra ngoài, Hà Lâm Nhiên đương nhiên cũng làm cái đuôi đi theo sau.
Đã xác định được mục tiêu, không chút do dự, Mạch Mạt đi thẳng đến khu ký túc xá, quả nhiên thấy Tiếu Vũ Hàm ôm cánh tay đứng ngây người trước khu nhà. Khẽ thở dài, Mạch Mạt tiến lên, kéo tay Tiếu Vũ Hàm.
“Vũ Hàm, trở về đi.”
Tiếu Vũ Hàm phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Mạch Mạt, không lên tiếng.
Cắn môi, vành mắt Mạch Mạt ửng hồng: “Vũ Hàm, cậu đang trách tôi?”
“Không.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng đầu, nhìn tòa nhà ký túc, nhớ tới bộ dáng đầy tổn thương của Dạ Ngưng lúc rời đi, sâu kín thở dài.
“Tôi không trách cậu, Mạt Mạt, tôi đang tự trách mình.”
“Vũ Hàm…”
Thanh âm Mạch Mạt khàn khàn, tâm tình kích động. Không phải cô cố ý bài xích Dạ Ngưng, cũng không phải có thành kiến gì với nàng, cô chỉ là đau lòng Tiếu Vũ Hàm, trong lòng cô, Tiếu Vũ Hàm vĩnh viễn là tốt nhất, không có người có thể xứng đôi. Nhưng bây giờ, Tiếu Vũ Hàm dĩ nhiên lại vì Dạ Ngưng mà vứt bỏ tương lai không nói, còn hết lần này đến lần khác tự hạ mình đến mức thấp nhất, Mạch Mạt bởi vì đau lòng, yêu mến cô như người nhà nên không nỡ để người khác khiến cô chịu nửa phần ủy khuất, cho nên mới nói mà không kịp nghĩ, kỳ thật một khắc khi nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của Dạ Ngưng thì Mạch Mạt đã hối hận rồi, biết mình đã nặng lời làm tổn thương người khác sâu sắc, nhưng mà……
Hà Lâm Nhiên đứng bên cạnh hai người im lặng, không nói lời nào, lòng cũng thực rất khổ sở, lấy điếu thuốc ra, châm lửa, hút một hơi, vừa ngẩng đầu liền thấy lão Đại nắm chặt nắm đấm lao thẳng đến chỗ mấy người.
“Ồ, nhìn kìa, lão Đại của Dạ Ngưng đến này.”
Mạch Mạt và Tiếu Vũ Hàm cùng nhau ngẩng đầu lên liền thấy lão Đại một thân áo ngủ Snoopy, tóc loạn thành một đoàn phi tới như điên, mà Dạ Ngưng ở phía sau loẹt quẹt dép lê hiển nhiên không đuổi kịp, chạy vài bước liền lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Dạ Ngưng đi theo phía sau lão Đại nóng ruột không thôi, nàng biết lão Đại muốn tốt cho nàng, muốn giúp nàng xả giận, nhưng mà chuyện này thật sự không liên quan tới cô Tiếu nhà nàng mà…
“Cô Tiếu!!!”
Lúc chỉ còn cách vài người mấy bước, lão Đại dừng chân bất động, thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Tao gọi là ‘nữ thái tử’, hiểu chưa? Có thể coi trọng mày á, ai ui, tối nay nói nhiều lời trái lương tâm như vậy có thể bị thối miệng không đây, không được, tao phải đi đánh răng.”
Lão Đại than thở đi lấy bàn chải, Dạ Ngưng đứng phía sau nhìn cô, không nói gì. Cầm lấy bàn chải, lão Đại xoay người chuẩn bị đi đánh răng, lúc vừa bước đến cửa liền nghe được Dạ Ngưng nhẹ nhàng thốt một câu: “Lão Đại, cảm ơn mày.”
Hoàn toàn phát ra từ nội tâm, có một người bạn như vậy, nàng thấy đã đủ rồi.
Lão Đại như bị đau răng liếc Dạ Ngưng một cái, làm bộ như không thèm để ý nói: “Được rồi, tao cũng không trông cậy vào mày tức giận mà đi tranh cãi với người ta làm gì, gần đây không phải mày đang đọc Tam Quốc sao, không phải Lưu Bị đã nói ‘Huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo, quần áo rách rồi còn có thể vá, tay chân đã đứt sao có thể nối được’ à, tao coi mày là người thân của tao.”
Dạ Ngưng nghe lời lão Đại nói cũng rất cảm động, đang muốn hùa theo nói cái gì đó, cửa đã bị người đẩy ra.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn, ai nấy đều cứng đờ tại chỗ.
Cô Tiếu……
Lão Đại ngậm bàn chải đánh răng, ôm chậu đứng sững sờ tại chỗ, đâu còn bộ dáng đầy dũng mãnh phi thường vừa rồi. Lần này thật ra Dạ Ngưng lại phản ứng trước, vẫy tay, nhìn lão Đại: “A, cái gì nhỉ, lão Đại, lời Lưu Bị nói đã sớm lỗi thời rồi, hiện giờ ai cũng đều nói, vợ như quần áo, huynh đệ như tay chân, ai đụng đến quần áo của ta ta chặt tay chân của hắn, vì huynh đệ có thể nhận hai đao, vì nữ nhân, có thể chém huynh đệ hai đao.”
“……” Đầu lão Đại “ầm” một tiếng hoàn toàn một mảnh trống rỗng, cô quay đầu nhìn Dạ Ngưng, mặt còn đen hơn con lừa.
Lúc này cô quả thật muốn lấy con dao hoa quả chém Dạ Ngưng hai phát!
“Dạ Ngưng, em đi ra đây.”
Thanh âm lạnh lùng của cô Tiếu nhẹ nhàng vọng vào, thân mình Dạ Ngưng run lên, cắn môi nhìn lão Đại.
Xong rồi, lão Đại, ai bảo mày tung tin đồn nhảm!!!
_Hết chương 44_