Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 51 : Nụ hôn hương diễm...
Ngày đăng: 02:53 19/04/20
Đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, Dạ Ngưng cắn môi dưới, gắt gao ôm thật chặt người trong lòng.
“Dạ Ngưng, em vẫn luôn nói tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, còn có ‘ngự tỷ’ linh tinh gì đó, thực ra…tôi chỉ muốn làm một người con gái, một người phụ nữ bình thường, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, lúc vui vẻ thì cùng em cười, khi khổ sở thì ở bên em, cho dù không nói lời nào đi chăng nữa thì có thể ở gần em là tốt rồi…” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn ngào, thân mình hơi run rẩy.
“Cô Tiếu……” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng dùng sức siết chặt vòng tay ôm Tiếu Vũ Hàm.
Khẽ đẩy mình tách ra, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu nhìn Dạ Ngưng, trong mắt từng gợn sóng lăn tăn: “Còn gọi ‘cô Tiếu’ sao?”
“Vũ Hàm……” Mặt Dạ Ngưng ửng hồng, kỳ thật trong lòng nàng đã trăm ngàn lần muốn được gọi cái tên này, mỗi lần nghe Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên gọi thế thì khỏi phải nói có bao nhiêu hâm mộ, chỉ là quả thực nàng không nói được ra miệng. Thầm nhủ trong lòng, ở bên Tiếu Vũ Hàm, nàng ít nhiều vẫn có phần không thích ứng được. Những điều Tiếu Vũ Hàm nói tất cả nàng đều hiểu, bởi vì lòng nàng cũng tràn đầy cảm giác như thế, đồng dạng thầm mến, đồng dạng thấp thỏm bất an, sợ Tiếu Vũ Hàm sẽ rời xa, tính khí trẻ con cũng chỉ đối với riêng một người là cô, bởi vì Dạ Ngưng biết Tiếu Vũ Hàm sẽ mãi mãi tha thứ cho mình.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, nhìn hai má ửng hồng của nàng, khóe môi cong lên, nâng tay nhéo nhéo thịt trên mặt Dạ Ngưng: “Em nói xem như thế nào tôi lại coi trọng một tên tiểu quỷ nhát gan, bạo chúa nổi loạn trong nhà* thế này nhỉ?”
(* ý nói 1 đứa trẻ coi mình là boss trong gia đình, nổi loạn quấy phá)
Xúc cảm lành lạnh làm Dạ Ngưng giật mình một cái, nhìn đôi mắt cười như không cười của Tiếu Vũ Hàm, hương chanh nhàn nhạt tràn đầy trong từng hơi thở, nhịp tim liền đập gia tốc, nuốt nước miếng, Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm.
Thấy ánh mắt Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, đầu hơi cúi xuống.
Đây…đây là cam chịu phải không nhỉ? Dạ Ngưng cân nhắc, lại vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấp máy môi, thấp giọng kêu: “Vũ Hàm.”
Ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn về phía Dạ Ngưng, nỗi ngượng ngùng trong mắt không cần nói cũng biết, còn có một tia chờ mong khiến cho lòng Dạ Ngưng ngứa ngáy……
Giờ này khắc này, lời lẽ gì cũng đều là thừa thãi.
Cánh tay siết chặt, Dạ Ngưng bám lấy eo Tiếu Vũ Hàm, đem cô kéo về phía mình, một nụ hôn rơi xuống trên vầng trán cao, Tiếu Vũ Hàm than khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hương vị ngọt ngào thơm ngon tràn ngập trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể một miếng nuốt vào.
Vốn ngày thường số lần hai người hôn nhau cũng không tính ít, mỗi lần Dạ Ngưng đều ước chừng cảm nhận của Tiếu Vũ Hàm, dùng hết khả năng để làm chậm bước tiến, nhưng lần này……
Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng Dạ Ngưng cũng hiểu rõ tính tình của Hà Tích Nghiên, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng nhón chân khẽ khàng đi đến trước cửa, đẩy hé ra một khe nhỏ, híp mắt nhìn xem.
May mắn…lão Đại vẫn quần áo chỉnh tề……
Chỉ thấy lão Đại sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế, mặt ngoảnh sang một bên, nhìn chằm chằm Hà Tích Nghiên.
Hà Tích Nghiên lại ngược lại, vẻ mặt tươi cười, ngồi trên giường lão Đại, ánh mắt quyến rũ nhìn cô: “Em theo tôi đi.”
“Tích Nghiên, lặp lại lần nữa, tôi có bạn trai rồi.”
“Chia tay đi. Tôi cho em thời gian, không cần lo lắng vội.” Hà Tích Nhiên rất giỏi nhìn mặt đoán ý, sắc mặt lão Đại lại càng khó nhìn: “Tôi không thích con gái.”
Hà Tích Nghiên nghe xong gật đầu, nói: “Không sao cả, có thể bồi dưỡng, tôi thấy em và Dạ Ngưng cũng không tệ đâu, phỏng chừng lúc trước nếu Dạ Ngưng dùng sức một chút thì em đã ‘cong’ rồi, nếu nhiệm vụ đó còn chưa hoàn thành, vậy tôi đây sẽ cố nhận gậy* làm tiếp thôi.”
(*khi chạy tiếp sức, người trước chạy xong sẽ đưa gậy cho người tiếp theo để người kia chạy tiếp vòng thi)
“Thực sự không cần…” Lão Đại cắn răng nói, Hà Tích Nghiên nhìn cô cười, đứng dậy, đi đến bên người lão Đại, mười ngón tay sơn sắc đỏ hoa hồng ôn nhu bò lên cổ cô, nheo mắt, quyến rũ nhìn lão Đại.
Oái…
Lão Đại bị nhìn chăm chú khiến cho cả người nổi da gà, liếc nhìn Hà Tích Nghiên một cái, thở dài: “Tích Nghiên, chị không phải mẫu người tôi thích, tôi không thích T. Cho dù là nữ nhân, tôi cũng phải là công.”
Lời lão Đại nói làm cho Dạ Ngưng đang đứng ngoài cửa nghe lén thiếu chút nữa lảo đảo một cái ngã quỵ xuống đất, công? Lão Đại, mày như vậy mà còn đòi làm công?
Hà Tích Nghiên nghe lão Đại nói như vậy cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, mím môi, nhìn cô cười nhẹ: “Ai nói tôi là T? Mộng Điệp, đừng nghe người khác nói bừa, người ta có thể là công mà cũng có thể là thụ, thuộc tính tùy biến.”
_Hết chương 51_