Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 64 : Đừng nản chí...

Ngày đăng: 02:54 19/04/20


Bởi vì bên giường không có sẵn búa, đêm đó Dạ Ngưng bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.



Dạ Ngưng ôm đầu, dùng phương châm chiến lược không sợ không có củi đốt, tiến hành đợt quấy nhiễu thứ hai với cô Tiếu trước khi đi ngủ.



“Vũ Hàm ~” Dạ Ngưng cuộn mình hướng người cô cọ cọ, Tiếu Vũ Hàm cũng lười bận tâm đến nàng, kéo chăn, trùm kín mình từ đầu đến chân.



“Vũ Hàm…cô không cần người ta nha……” Dạ ngưng chui ở trong chăn đáng thương hề hề nhìn Vũ Hàm bó kín như bánh chưng, nũng nịu kêu, Tiếu Vũ Hàm bị thanh âm ghê tởm kia làm cho cả người khó chịu.



“Em yêu cô như vậy…mà cô lại liếc cũng không thèm liếc người ta một cái sao? A, thực đau lòng mà, cô cũng quá tuyệt tình đi.” Dạ Ngưng vẫn tiếp tục giả bộ thẹn thùng, rên rỉ nói không ngừng. Tiếu Vũ Hàm cắn môi cố gắng chịu đựng, trời tối đen, lại nghe thấy Dạ Ngưng một mình một người ở kia tự bày trò tiêu khiểu tự vui.



“Quay lại đây, cho em nhìn cái nào ~”



“Vũ Hàm……”



Nhịn đến không thể nhịn hơn được nữa, Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ hất chăn lên, từ trên giường ngồi dậy: “Em muốn làm gì?!”



Mặt âm trầm, ánh mắt hung dữ, Tiếu Vũ Hàm như vậy dọa cho Dạ Ngưng run rẩy, không dám nói lời nào, vội vàng chui vào trong chăn.



Tiếu Vũ Hàm vốn còn một bụng tức giận nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy lại nhịn không được bật cười thành tiếng, thở dài, đánh giá nhìn nàng: “Dạ Ngưng, không phải là em thiếu tình yêu đấy chứ?”



Dạ Ngưng nhìn thấy sắc mặt Tiếu Vũ Hàm có chút dịu đi, thế này mới bĩu môi, dịch sát lại người cô, vươn cánh tay, ngửa đầu nhìn cô: “Cô ôm em một cái, ôm em ngủ đi.”



“……” Tiếu Vũ Hàm trầm mặc không nói gì, mím môi nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng rụt cổ, làm ra bộ dáng đáng thương nhìn cô.



“Haiz……” Thở dài, Tiếu Vũ Hàm không chịu nổi trò dây dưa lằng nhằng này của Dạ Ngưng, vươn tay, ôm nàng vào lòng: “Em nói xem sao em vẫn còn trẻ con như vậy chứ.”



“Trẻ con thì trẻ con, là thích mùi hương trên người cô, nên muốn cô ôm.” Dạ Ngưng chu miệng tiến vào vòng tay ấm áp thơm nức của Tiếu Vũ Hàm, nghiêng mặt khẽ cọ cọ lên cổ cô, như một chú mèo lười bướng bỉnh.



Nhìn người trong lòng, nhìn hai má bầu bĩnh cùng lông mi thật dài, khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hai má Dạ Ngưng: “Ngủ đi.”



“Ừ.”



Tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng lầm bầm nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.



Trong bóng đêm, Tiếu Vũ Hàm dịu dàng vuốt ve hai má Dạ Ngưng. Làn da nhẵn nhụi, đôi môi mỏng, hàng mi dày, còn có vành tai nho nhỏ mềm mại kia…



Là của cô, đều là của cô…



Hôn rồi hôn, cho dù Dạ Ngưng không nhìn thấy, Tiếu Vũ Hàm vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt, chăm chú nhìn Dạ Ngưng thật lâu xong, nhẹ nhàng nhéo cái mũi của nàng một cái: “Tiểu bại hoại.”



Tiếu Vũ Hàm không biết Dạ Ngưng học được từ đâu một thân mị công này, thỉnh thoảng lại nói vài lời khiêu khích thần kinh của cô, tuy rằng mỗi lần cô đều bày ra bộ dáng tức giận phiền toái, nhưng mà dục vọng dưới đáy lòng kia lại như sắp sửa phun trào, nhưng lại có ai biết? Dạ Ngưng à Dạ ngưng, em đồ tiểu tai họa này, như thế nào tôi lại thua trên tay em được nhỉ?
Lớp trưởng chiếu cố giáo viên cũng rất bình thường, nói sao thì ông cũng biết Dạ ngưng, với cái kiểu mồm miệng không bao giờ chịu yên kia của nàng, phỏng chừng một đường trò chuyện với Vũ Hàm thì Vũ Hàm cũng sẽ không say xe.



Lên xe, sắp xếp kỹ mấy túi đồ trong tay, Dạ Ngưng cười tủm tỉm nhìn Tiếu Vũ Hàm đi đến chỗ mình: “Cô Tiếu, chào!”



Ngọt ngào cất tiếng chào đón, Dạ Ngưng thu người lại nhường chỗ ngồi cho cô. Cô Tiếu hôm nay rất được, trang sức rất thanh nhã, một đôi mắt phượng phong tình cũng không điểm trang nhiều, chỉ đánh một chút kẻ mắt, môi tô một lớp son bóng nhạt màu, trông có vẻ tự nhiên tươi trẻ, cơn gió nhẹ đem theo hương chanh trên người cùng mùi hương trong trẻo dễ chịu buổi sớm mai thổi lướt qua mặt Dạ Ngưng, làm cho nàng lại có chút ngơ ngẩn.



Giờ nếu ở nhà thì tốt rồi…Nghĩ cái gì liền sẽ làm cái đấy…



May mà lúc này Dạ Ngưng còn đang mải suy nghĩ cái chủ ý xấu xa gì đấy, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng thản nhiên cười cười, bộ dáng trưởng giả, đến nơi cũng không khiêm nhượng, bám lấy nàng lách vào bên trong.



Đúng thế, người say xe dựa vào cửa sổ có thể đỡ hơn, khó có được dịp Dạ Ngưng săn sóc như vậy, Tiếu Vũ Hàm cũng sẽ không từ chối nữa.



Nhưng thật ra Dạ Ngưng ngược lại, nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Tiếu Vũ Hàm liền có chút khổ sở, sau lại ngẫm nghĩ vì ở bên cạnh có nhiều người như vậy cho nên mới lại bắt đầu làm cao. Dạ Ngưng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, có em ở đây.”



Tiếu Vũ Hàm cười khẽ với nàng, không nói gì, cõi lòng vốn rất khẩn trương ít nhiều cũng có chút dịu đi. Từ nhỏ cô đã say xe, ngồi xe đối với cô mà nói thì còn khủng khiếp hơn là đi máy bay, chóng mặt rồi còn có thể nôn nữa, cho nên mỗi lần lên xe Tiếu Vũ Hàm đều lựa chọn nhắm chặt mắt lại ngủ.



Nhưng mà lần này……



Bởi vì có Dạ Ngưng, hết thảy đều khác biệt rất lớn.



“Trời ạ, xong rồi, lớp trưởng lại nôn rồi!” Một nam sinh ở phía sau sinh động gào thét, Tiếu Vũ Hàm vỗ nhè nhẹ lưng giúp Dạ Ngưng, đau lòng nhìn nàng.



Lão Đại cũng từ phía sau chạy vội tới, cầm trong tay hai cái túi to mới, không nói gì nhìn Dạ Ngưng: “Lão Tứ, mày không biết bản thân bị say xe sao? Buổi sáng lại còn ăn nhiều như vậy?!”



“Tao –” Dạ Ngưng một câu định nói lại nhịn không được, muốn nôn tiếp, lão Đại vội vàng cầm một cái túi to đưa qua, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng xoa lưng nàng, nhíu mày lại.



“Ôi –” Nôn đến hơn nửa giờ, cuối cùng Dạ Ngưng cũng yên tĩnh, mọi người trong xe không nói gì nhìn nàng, chưa từng gặp qua người nào như vậy, xe vừa chạy liền say rồi.



Thầy hiệu trưởng trợn mắt nhìn Dạ Ngưng, bộ dạng như vậy còn chăm sóc cô Tiếu kiểu gì? Nếu không bởi thân phận của mình thì hắn chắc chắn sẽ dựng thẳng ngón giữa với Dạ Ngưng!



“……” Sắc mặt Dạ Ngưng trắng bệch, xoay qua, ủy khuất nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: “Vũ Hàm, em……”



“Phun hết cả bánh mỳ của tôi ra rồi.”



“Em……” Dạ Ngưng cắn môi, xấu hổ chết được, nói muốn chiếu cố Vũ Hàm, nhưng chính mình ngược lại lại ói trước.



Tiếu Vũ Hàm lắc lắc đầu, thực dịu dàng cười với Dạ Ngưng: “Đừng khổ sở, lớp trưởng đại nhân làm không tệ, em lăn qua lăn lại như vậy, quả thực khiến tôi không say xe.”



_Hết chương 64_