Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng
Chương 70 : Đau lòng cắt đứt...
Ngày đăng: 02:54 19/04/20
Cảm giác nơi bờ môi vẫn tuyệt vời như thế, chỉ là nỗi chua xót quẩn quanh trong lúc ấy chỉ có một mình Tiếu Vũ Hàm có thể hiểu được.
Dạ Ngưng thật cẩn thận hôn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm không còn sự rụt rè ngày trước, hai tay quấn quanh thân thể xích lõa của Dạ Ngưng, nóng bỏng hôn Dạ Ngưng, không ngừng thúc giục nàng mau hơn.
Dạ Ngưng nguyên bản muốn vỗ về Tiếu Vũ Hàm một phen rồi mới tiến vào, nhưng bị cô thúc giục như vậy liền tay chân rối loạn, ngón tay bối rối tiến vào cơ thể khô khốc của Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm khẽ run lên, bật lên tiếng rên như ngày bị phá thân, thống khổ đến rơi lệ. Dạ Ngưng đau lòng hôn lên nước mắt trên mặt cô, ngón tay thong thả cử động. Tiếu Vũ Hàm cũng bất chấp nỗi đau đớn như bị xé rách kia, hai chân quấn bên hông Dạ Ngưng, đem mọi cảm xúc đều hòa tan trong tiếng rên rỉ mất hồn kia, phần eo theo động tác của Dạ Ngưng mà đong đưa.
Dạ Ngưng hôn lên môi Tiếu Vũ Hàm, bàn tay trượt theo cơ thể từ từ cẩn mật vuốt xuống, ngón tay tìm được điểm cương cứng kia, đón lấy tiến vào, không nề hà trêu chọc khiêu khích, rất nhanh, thân mình Tiếu Vũ Hàm liền cuộn lại thành một đoàn, hạ thân không ngờ cứ như thế gắt gao mút chặt ngón tay Dạ Ngưng, ngay cả cử động cũng khó khăn.
Đối với Tiếu Vũ Hàm mà nói, không cần kỹ xảo cao siêu hay vuốt ve mơn trớn quá nhiều, chỉ cần đầu ngón tay Dạ Ngưng vừa chạm nhẹ thôi. Đối với người này, cô luôn luôn như thế…
Một khắc lúc lên đến đỉnh phong, Tiếu Vũ Hàm phát ra một tiếng rên như nức nở, thân thể run run như lá rụng trong gió, đầu ngón tay cắm vào lưng Dạ Ngưng, lưu lại từng vết cào.
Thở hào hển, Dạ Ngưng ôm Tiếu Vũ Hàm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, bàn tay vỗ về tấm lưng, giúp cô bình ổn cơn tình triều.
“Vũ Hàm, mặc kệ như thế nào em cũng sẽ không rời xa cô.” Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm khẽ nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần Tiếu Vũ Hàm không rời đi, nàng nhất định sẽ không buông tay.
Tiếu Vũ Hàm không nói chuyện, thật sâu nhìn nàng, rồi nhắm mắt lại, tựa đầu chôn trong lòng nàng.
Dạ Ngưng, như thế nào tôi có thể rời xa em được đây?
Đêm ấy, Tiếu Vũ Hàm suốt một đêm không ngủ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cũng sửa lại thói quen ngày trước vừa chạm vào gối liền ngủ luôn, vẫn ôm Tiếu Vũ Hàm. Nàng thực bất an, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng tin tưởng, dù cho có chuyện gì phát sinh thì Vũ Hàm cũng sẽ không rời xa nàng.
Mấy ngày sau đó, trong lòng Tiếu Vũ Hàm thấp thỏm âu lo, ban ngày coi như gió êm sóng lặng, không có tình huống dị thường gì phát sinh. Lòng Tiếu Vũ Hàm lại vẫn bất an, cô biết tuyệt đối chú sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, nhưng mà cô chính là luyến tiếc, luyến tiếc phải rời xa Dạ Ngưng.
Tâm tình Dạ Ngưng tự nhiên tốt hẳn lên, tuy rằng rất muốn biết vì cái gì ngày đó Vũ Hàm lại hoảng loạn như thế, nhưng mà thấy cô không muốn nói nên cũng không truy hỏi nữa, dựa theo kế hoạch đã định đến làm việc ở một công ty IT gần trường học, làm công tác phụ trách một loại như hệ thống thí nghiệm, làm cho nàng vui nhất chính là công ty kia đối với thực tập sinh là trả tiền lương theo ngày. Một tuần sau, cầm mấy trăm đồng, Dạ Ngưng lôi kéo Tiếu Vũ Hàm đi đến trung tâm mua sắm.
“Em thật vất vả mới kiếm được tiền, sao không mua cho cha mẹ vài thứ?” Tiếu Vũ Hàm bất đắc dĩ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nhìn cô, cau mày. Thật là, công việc giảng dạy lại đang có việc gì bận rộn, khiến cho Vũ Hàm nhà nàng mệt thành như vậy. Mấy ngày nay Tiếu Vũ Hàm gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng hồng hồng, nói là phải thức đêm, Dạ Ngưng đau lòng không thôi, nên mới muốn mua thứ này nọ cho cô bồi bổ thân thể.
Còn chưa tới khu bán đồ ăn, Dạ Ngưng đã đứng bất động ở khu trang sức.
Chiếc nhẫn màu bạc kia…
Thực phù hợp với Vũ Hàm.
Mắt nhìn giá tiền, năm ngàn chín, có thể, tính luôn cả số tiền đã có trước đó thì vẫn đủ, Dạ Ngưng gãi đầu cân nhắc, nàng muốn lén mua, nhưng lại sợ Vũ Hàm biết thì sẽ không để cho nàng xài tiền lung tung, thực ra dạo này nàng đã rất tiết kiệm, để dành được không ít tiền, chính là muốn mua cho Vũ Hàm cái gì đó, nhưng phải nói như thế nào thì cô mới có thể nhận lấy đây…Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, có chút kỳ quái vì cái gì nàng lại không đi, theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nở nụ cười.
“Một mình chị không đối phó được với ông ấy, ở Lâm thị, chị chỉ có 20% cổ phần công ty, Vũ Hàm……Chị thực xin lỗi em……” Nếu không phải cô, có lẽ Lâm Phong sẽ không đối phó với Dạ Ngưng như vậy.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Lâm Nhược Nhiên, lắc đầu: “Không phải lỗi của chị.”
“Kế tiếp hắn sẽ động tới ai?” Mạch Mạt nhìn Lâm Nhược Nhiên hỏi.
Lâm Nhược Nhiên thở dài, nói nhỏ: “Mộng Điệp. Tôi đã phái người âm thầm bảo vệ con bé rồi…Cũng may, cũng may ba mẹ con bé trước kia ở thương trường cũng có thế lực nhất định, ông ấy không dám tùy tiện ra tay, nhưng mà……”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc, ai cũng biết, tất cả hy vọng đều đã bị phá hỏng, có thể ngăn lại hết thảy cũng chỉ có một con đường kia…
“Nếu không thì nói cho Dạ Ngưng sự tình đi, để cho em ấy và Vũ Hàm giả bộ chia tay, đợi sau khi thu xếp ổn thỏa với ba chị xong thì sẽ lại bàn bạc kỹ hơn?” Linh Đang đề nghị.
Tiếu Vũ Hàm nghe xong lắc đầu: “Không thể, chú nhất định sẽ nhìn ra, tôi không thể để cho Dạ Ngưng phải chịu nửa điểm thương tổn nữa, một chút cũng không được.”
“Chẳng lẽ em rời xa con bé thì Dạ Ngưng sẽ không bị tổn thương?” Lâm Nhược Nhiên nhíu mày nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn cô, hốc mắt phiếm hồng: “Đau khổ, cũng chỉ là vừa mới bắt đầu, chỉ cần Dạ Ngưng không có việc gì…chỉ cần cô ấy không có việc gì……”
Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, nhìn Tiếu Vũ Hàm, từng chữ từng chữ thốt ra: “Em sẽ hối hận. Vũ Hàm, đừng làm như vậy.”
“Vậy phải thế nào, để cho cô ấy bị tổn thương sao?” Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên chỉ lắc đầu.
“Vũ Hàm, em cứ tách ra như vậy, cho dù vì muốn tốt cho con bé, thì người ta cũng sẽ –”
“Cũng sẽ yêu thương người khác phải không? Giống như người kia?!” Tiếu Vũ Hàm nhìn Lâm Nhược Nhiên.
Lâm Nhược Nhiên trầm mặc nhìn cô, không nói gì, rút hộp thuốc lá trong túi, lấy ra một cây, châm lửa, lẳng lặng hút, thật lâu sau mới nói: “Vũ Hàm, em không giống chị, hai người đã ở bên nhau. Chỉ cần em không buông tay, chị tin Dạ Ngưng sẽ không rời xa. Như vậy đi, em tới Lâm thị, ông ấy nhất định sẽ chia cổ phần công ty cho em, chỉ cần thời gian vài năm……”
“Vài năm?” Tiếu Vũ Hàm nở nụ cười, sau khi cười xong nước mắt liền tuôn rơi. Như thế nào cô lại có thể nhẫn tâm bắt Dạ Ngưng chờ được, tư vị chờ đợi thống khổ đến nhường nào cô hiểu được, huống chi, chú là loại người nào? Bất cứ dấu vết gì để lại cũng đều có khả năng đưa Dạ Ngưng vào vòng nguy hiểm, nếu nàng thật sự có chuyện gì, Tiếu Vũ Hàm sẽ tự trách áy náy cả đời, có lẽ, Dạ Ngưng cũng sẽ giống như người kia, sau khi tách ra sẽ đau khổ một trận, rồi sẽ lại yêu thương người khác……Tuy rằng thống khổ, nhưng chỉ cần nàng hạnh phúc bình an là tốt rồi.
Lâm Nhược Nhiên nhả ra một ngụm khói, nhìn cô, khẽ nói: “Chẳng lẽ em muốn giống như chị lúc trước sao, vì an toàn của người kia, nuốt mọi ủy khuất vào bụng, cuối cùng chỉ có thể nhìn nàng yêu thương người khác, hôn người con gái khác, ôm người ta mỉm cười, còn chính mình lại đau khổ cả đời, chỉ dựa vào chút kí ức trong quá khứ mà sống qua ngày. Nhớ nàng, cũng chỉ có thể từ xa mà nhìn, vì hạnh phúc của nàng, ngay cả mở lời chào một tiếng cũng không dám, thương tâm đến nước mắt đều chảy khô. Vũ Hàm, em nguyện ý sao? Chấp nhận như vậy sao?!”
_Hết chương 70_