Thất Sủng Đế Vương

Chương 1 : Xuyên Tới Vong Quốc Làm Hoàng Đế

Ngày đăng: 00:47 27/06/20

- Quàng Thượng! Quàng Thượng, người mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!
-Hoàng thượng?
Vương Quan Lân nghe tiếng kêu la, khóc thút thít văng vẳng bên tai. Từ trong bóng tối vô tận, gã cảm nhận được một thứ gì đó vừa siết qua cổ họng, làm hô hấp trở nên khó khăn.Chi giác vừa cảm nhận được sự bất ổn, đôi tay gã tự ý ướm lên cổ cố gắng kéo vật đó ra khỏi người.
Cũng là lúc gã mở mắt.
Vương Quan Lân đang vùng vẫy trong môi trường chân không chạm đất. Phía dưới là hai người đang khúm núm khóc lóc. Gã định gào lên cầu cứu nhưng nhận ra mảnh lụa vàng đang ngăn cản điều đó. Nó liên Kết gã với xà ngang trên trần nhà.
"Ặc Ặc..."
Vương Quan Lân vùng vẫy khua hai chân loạn xạ. Gây sự chú ý cho hai người phía dưới.
"Cú...cứu..."
Hai người đang quỳ lạy phía dưới, bỗng giật mình lùi nhanh ra phía cửa, nhìn Vương Quan Lân bằng vẻ sợ hãi.
"Không xong... hoàng thượng hoá thành ma rồi... mau chạy."
Vương quan Lân thấy bọn họ chạy mất, trong lòng như cắn phải ớt chỉ thiên, mặt mũi đỏ phừng phừng như gà chọi. Nhưng càng giãy dụa, mảnh lụa càng siết chặt lấy cổ của hắn.
"Quàng thượng...người vẫn còn sống, mau mau đưa người xuống."
những nỗ lực của Quan Lân cũng được đền đáp, không phải nhờ người ta hạ xuống mà do miếng lụa là hàng dởm, gã giãy giụa mãnh liệt làm nó đứt lìa.
Quan Lân nhờ đó rơi phịch mấy bậc thang, lăn lộn vài vòng rồi nằm sấp trước mũi chân một lão giả bê đê nhẵn nhụi.
Vừa trút bỏ mảnh lụa ra khỏi cổ, gã hít lấy hít để phát ra âm thanh hồng hộc thấy rõ.
"Vãi cả *, chuyện qué gì xảy ra vậy."
Người đàn ông ba đê đỡ gã đứng lên, rồi lập tức quỳ xuống khóc lóc
- Quàng thượng, người làm nô tài hết hồn. Cứ tưởng người băng hà, nô tài lại phải chết để làm trọn đạo trung nghĩa. Người sống lại, thật là may quá.
Vương Quan Lân kìm nén sự xúc động, dè dạt nói.
- Ông bác nói gì lạ thế... mà sao... tôi lại treo cổ trên đấy. Suýt thì tèo con bà nó rồi.
- Hoàng thượng! Người không nhớ gì sao?
Nhìn ông bác quỳ dưới đất, lại gọi mình là "Quàng thượng". Vương Quan Lân chột dạ điều lạ thường. Gã đảo mắt quanh chỗ mình đang đứng.
Chỗ này là bên trong gian nhà theo lối kiến trúc cổ của Văn Hoá Phương Đông còn cụ thể thời đại nào thì vốn kiến thức lịch sử eo hẹp không nói cho hắn biết.
ngôi nhà cao đến gần chục mét được làm tử gỗ có sơn son thếp vàng hẳn hoi. Bên trái là giá sách và bàn "làm việc" bên phải là giường ngủ. Những không gian trống trải được che lấp bởi bình hoa và tranh cổ mặc.
Nhìn lại bộ quần áo của mình từ gấm vàng, cách xưng hô của ông bác bê đê. Vương Quan Lân nuốt ực một tiếng.
"Đậu, cảm giác chân thực như vậy. không phải là xuyên không rồi đó chứ!"
Quan Lân tự tát vào mặt một cái " chát!" rõ đau.
-Quàng Thượng, Xin người đừng làm hại long thể...Nếu muốn trút giận. hãy trút giận lên người nô tài.
Cú tát vừa rồi rõ là đau, không còn nghi ngờ gì nữa, gã đã xuyên không, lại còn xuyên vào thân phận một hoàng đế.
Vương Quan Lân hai tay đỡ ông bác đứng lên, hí hửng hỏi lại.
- Ông Bác nói tôi là Hoàng thượng? Có Thật không?"
Người đàn ông khúm núm.
- Dạ bẩm... Người đích thị là Quàng Thượng, là thiên tử trên vạn người của Nam Thiên Quốc đấy ạ.
Nam Thiên Quốc? Cái tên nghe lạ hoắc, Vương Quan Lân chỉ nhớ mình đang chơi game 12 sứ quân, ngủ gật trên giường. Kết quả bị "bắn" sang thế giới này.
Làm Hoàng Đế không chỉ làm cha muôn dân mà còn làm "chồng của 3 ngàn mỹ nữ,". Vương Quan Lân hừ lạnh một tiếng " Kiếp trước "Ép Ây le vờ mắc" kiếp này " nắc" đến gãy vòi mới thôi.
Gã hắng giọng, nhập tâm vào thân phận mới và nói.
- Nhà ngươi tên là gì...?
- Dạ Quàng Thượng, nô tài là Dư Úc, người mới thay thế cho Vu Tổng Quản tiền nhiệm. Sau này có chuyện xin người cứ sai khiến.
Thì ra là một tên thái giám trong cung đình. Không tranh thủ hạch sách thì thật lãng phí thân phận đế vương.
- Được...Bổn Vương muốn tới hậu cung, ngươi gọi cho ta Hoàng Hậu, quý phi...À không. gọi hết phi tần đến gặp trẫm.
Thái Giám Dư Úc chần chừ không bước đi, khiến Quan Lân giận tím người.
- sao còn chưa đi. Ngươi muốn kháng chỉ?
-dạ bẩm, hoàng thượng tha tội, nô tài không giáp mạo phạm long uy. chỉ là..."
Quan Lân nghiêm mặt.
- Chỉ là sao? Nói!
- Muôn tâu quàng Thượng. Hoàng hậu và các phi tần nghe tin Liên Quân đang tràn qua biên giới, sắp đánh vào hoàng cung, nên đã bỏ chạy rồi ạ.
Vương Quan Lân ngoáy lỗ tai, lông mày dựng ngược lên.
-Cái gì? Ngươi nói 3000 mỹ nữ của ta đã bỏ đi? Không thể nào, ngươi có biết bốc phét trước mặt thiên tử là đại tội hay không?
Dư Tĩnh quỳ xuống, vái lạy liên tục.
- Quàng thượng tha mạng, nô tài có mười cái gan cũng không dám gian dối nửa lời. Không chỉ các phi tần, thái giám và nô tỳ trong cung đã bỏ đi rồi ạ. Hoàng thượng, ban nãy người treo cổ tự vẫn, tin tức đã lan khắp hoàng cung, mọi người đang rất hoang mang, không biết đi đâu về đâu giữa buổi loạn lạc.
Vương Quan Lân sờ sờ lên cổ, nhìn lên miếng lụa còn treo lủng lẳng trên xà. Một lúc sau dung nhập ký ức của hoàng đế chết trẻ kia, gã đã mường tượng ra vụ việc.
Nam Thiên Quốc hình thành đến nay là đời thứ 7, Vương Quan Lân chính là tên huý của Vương Húp Tông, là một hôn quân bất tài. Bỏ bê chính sự suốt ngày chỉ biết cởi chuồng chốn hậu cung, "Húp" các Phi Tần.
Ba nước láng giềng là Đông Nam Quốc, Tây Nam Quốc Và Trung Thiên Đế Quốc nghe tiếng xấu của Vương Húp Tông liền ngồi lại, bàn kế liên minh đánh chiếm Nam Thiên Quốc, chia ba lãnh thổ.
Chỉ hơn một tháng, Liên Quân Ba nước đã làm triều đình Nam Thiên Quốc phải điêu đứng, Quốc Khố đã trống rỗng vì sự tiêu pha quá độ của Vương Húp Tông, nên quân đội đang đói khổ từng ngày chống địch.
Các Quan đại thần trước khi bỏ của chạy lấy người, đã.
"Tên Hôn Quân Vô Đạo, trước khi bị địch nhân làm nhục, hãy mau tự kết liễu tính mạng. Bảo vệ khí tiết của Liệt Tổ Liệt Tông. Chúng ta trung thành với Minh Quân chứ không bán mạng cho hôn quân.
Xin cáo từ!"
Cuối cùng, dàn hậu cung của Vương Húp Tông trước ngày ra đi, đã tốn mấy chậu nước bọt để sỉ nhục. Hắn ta vì thế uất ức treo cổ mà chết.
"Con bà nó, người làm thì ngươi chịu là đúng rồi, mắc mớ gì khiến ta phải nhập vào phận của ngươi, đã không được "miếng" lại đứng trước mũi kiếm của thiên hạ."
- Hoàng thượng! người đang nói gì ạ?
Vương Quan Lân sầu não phất tay.
- Ngươi... đi ra đi. trẫm...muốn ở một mình suy nghĩ một chút.
-Hoàng thượng nhớ chú ý giữ gìn long thể, nô tài xin lui