Thất Sủng Đế Vương

Chương 11 : Khuê Nữ Kim Đại Soái.

Ngày đăng: 00:48 27/06/20

Trác Nhật Minh trở thành bại tướng của Vương Húp Tông. Tàn Quân Tây Nam Quốc tạm thời rút khỏi cuộc chơi xâm chiếm lãnh thổ. Tuy nhiên một số cánh quân cứng đầu vẫn còn chiếm giữ đất.
Vương Quan Lân chưa thể đem quân đi lấy lại lãnh thổ lúc này, bởi hai ông Trung Thiên Và Đông Nam vẫn đang chờ thời, nhảy qua Hoa Vô Khẩu.
Hai bên chiến tuyến đều ở thế giằng co, nhưng không phe nào xuất quân tiến đánh trước, một thời gian hoà bình tạm thời đổ ập xuống người dân.
Trong một lần giả dạng thường dân đi vi hành cùng Kim Ngạc Bưu và Nam Thành Bảo. Nhìn đường phố xác sơ tiêu điều, người dân chạy loạn khắp nơi, Quan Lân thở dài sầu não.
- Liên Quân cũng lì thật, chủ nhà không đuổi khách không đi. Tuy chúng ta vừa thắng Tây Nam Quốc nhưng nội bộ trong triều đang trống rỗng. Phải sớm khôi phục lại triều cương, bá tánh mới sớm có cuộc sống an lành.
- Trẫm là thiên tử, thiên tư trác tuyệt, anh minh tài giỏi đến đâu, cũng chỉ một thân một mình. Giá như có nhiều người như Kim Đại soái thì có phải đỡ đau đầu rồi không?
- Nịnh thần, gian thần đã bỏ đi, trung thần vì...hoàng thượng mà bỏ đi lưu lạc bốn phương. Nếu biết được hoài bão nhất thống thiên hạ, chắc các trung thần đã không bỏ đi đâu ạ.
Kim Ngọc Bưu kiến nghị.
-Theo vi thần, người nên ban chiếu chỉ phục hồi chức quan. gọi họ về triều.
Quan Lân lắc đầu.
-Bọn họ là kẻ sĩ, bị trẫm đá đít một lần, không dễ thuyết phục họ trở về.  Một lần trẫm đánh mất lòng tin, đây là sai lầm lớn nhất của trẫm. Lẽ ra không nên diễn quá sâu, lừa cả thiên hạ mấy chục năm.
-Hoàng thượng đừng quá ưu phiền, Nam Thiên Quốc nhân tài vô số, sớm muộn người hiểu chuyện sẽ tự tìm đến.
Nam Thành Bảo vừa dứt câu, từ phía con ngõ bên trái, một thiếu nữ tay cầm giỏ xách, nhanh chân bước tới.
- Cha! sao người lại ở đây... Hôm nay người không đến doanh trướng sao?
nữ tử hồn nhiên khoác tay Kim Ngạc Bưu, làm ông ngượng ngùng trước hai đại nhân vật đi kế bên. Vừa gỡ tay nữ tử vừa nói.
- Dung Dung? con không ở nhà với mẫu thân, sao lại chạy loạn ngoài đường thế kia, nhỡ có kẻ gian hãm hại, có phải phiền phức không?
Nữ tử tên Ngọc Dung, con gái của Kim Ngạc Bưu. Con nhà võ, thân hình rắn chắc, cao lớn không quá thua kém nam nhân. Đặc điểm nhận dạng, gương mặt hơi tròn tròn. tóc dài được tết lại rũ xuống đến tận mông, phần này khoa trương hơn đại đa số nữ tử cùng lứa. Tuy mặc quần áo thường dân song đồn kiều cứ căng cứng tròn chịa.
Làn da của Ngọc Dung mịn rám nắng, đốt ngón tay và lòng bàn tay có vết chai sạn. dấu hiệu của người luyện quyền và thương kỹ lâu năm.
Vương Quan Lân lé mắt nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn Kim Ngạc Bưu.
-Kim đại soái? đây là..."
Kim Ngạc Bưu quay sang giới thiệu.
-Đây là Ngọc Dung, con gái của vi thần...Dung Dung, mau khấu đầu hành lễ...đây là đương ki..."
Quan Lân dí tay vào lưng Kim Đại Soái, mỉm cười đáp.
-Ta là tướng quân mới nhậm chức, Vương Quan Lân, Vương tướng quân. còn đây là Nam Thành Bảo, phó tướng.
Kim Ngạc Bưu ngơ ngác nhìn Quan Lân, Nam Thành Bảo cũng tròn xoe nhãn cầu. Nhưng chỉ bằng một cái thúc nhẹ, một cái gật đầu cả hai đề đồng tình , lập tức thêu dệt thân phận mới.
- Phải phải... đây là vương tướng quân, trận đánh với Tây Nam Quốc, vị này có công đầu.
Ngọc Dung ngờ ngợ. tươi cười đáp lại.
-thì ra là Vương tướng quân, và nam phó tướng. Ngọc Dung hữu lễ.
dáng người cao cao, lúc e thẹn hữu lễ làm Quan Lân liên tưởng đến khi được sủng nàng. Chỉ nghĩ thôi mà phần dưới đã nóng lên rồi.
- Cha... hôm nay người không bận công vụ, vậy qua nhà dùng cơm với mẫu thân. Gần tháng nay, cha chỉ qua nhà có chút xíu rồi lại lo công chuyện, mẫu thân ủ rũ sắp bệnh rồi đấy.
Kim Ngọc Bưu len lén quan sát thái độ của hoàng thượng, làm ra vẻ mặt khó xử, chẳng biết nên về nhà hay thị sát dân tình.
- Chuyện này...
- Cũng không còn sớm nữa, Kim đại soái, hay chúng ta đến nhà đại soái   dùng bữa.
Ngọc Dung nghe thấy liền thuận đà năn nỉ.
- Vương tướng quân nói đúng đó cha. trời không còn sớm nữa. Về nhà một chút đi. Hôm nay có nhiều rau lắm.
Kim Ngọc Bưu ngập ngừng.
-Vậy xin mời hai vị tướng quân cùng ta về tệ xá dùng bữa.
Ngọc Dung vừa từ chợ mua thức ăn trở về, tiện đường gặp cha cùng hai tướng lĩnh. Dưới sự cho phép của Vương Quan Lân, cả ba kéo nhau về nhà của Kim Ngạc Bưu.
Tệ xá đúng với nghĩa đen, thân làm soái mà nhà nhà cửa cho gia quyến chỉ là một căn nhà bình dân. Người chủ củ đã ôm của lưu vong sang nước khác.
thực tế, Kim Ngạc Bưu có biệt phủ trong kinh thành, nhưng thời chiến loạn lạc, phu nhân và hai đứa con đều dọn tới Hoa Vô Khẩu, vừa dễ chăm sóc lẫn nhau, nếu có biến thì cùng rời đi.
cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, giữa sân nhà, hai nữ nhân trung tuổi đang ngồi vót tên. Thấy Kim Ngạc Bưu đi vào, liền dừng công việc bước ra chào đón.
- Lão gia, người đã về đấy ư?
- Phu nhân, Lạc đại nương... Hôm nay nhà ta có khách quý trong quân doanh tới. hai người phụ giúp Dung Dung chuẩn bị chút đồ ăn.
Gian bếp ở chỉ có ba vách tường, xung quanh có mấy bó củi, thùng nước. từng bó tên xếp chồng lên nhau. Nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh nhưng bố trí rất gọn gàng, ngăn nắp.
Ngồi uống nước chè ngoài sân, Vương Quan Lân cảm khái.
-Kim đại soái, khanh ăn ở bần hàn như vậy. Trẫm thấy áy náy quá.
-Để hoàng thượng chê cười rồi, biệt phủ ở kinh thành quá xá xôi, mạt tướng muốn về thăm thì không kịp giờ quân cơ. Gia quyến là tự ý dọn đến đây chứ mạt tướng không đưa ra chủ ý.
- Phu nhân và con gái của khanh thật trọng tình trọng nghĩa. Chẳng bù cho đám phi tần trong cung. Trẫm còn sống sờ sờ mà đã vét tài vật cuốn gói đi nơi khác.
Vương Quan Lân cầm lấy một mũi tên, gật gù tán thưởng.
- Không tệ, Kim Phu nhân cũng thật khéo tay.
Kim Ngạc Bưu gượng cười, Làm Quan mấy chục năm, đây là lần đầu hoàng thượng đến thăm hỏi.
- Bà ấy xuất thân nhà binh, nhạc phụ của thần từng là Tam triều nguyên lão...chuyện vót tên nhỏ nhặt không đáng nhắc tới...À... ban nãy vì sao hoàng thượng lại...
- Vì sao trẫm lại tự xưng tướng, xếp dưới soái phải không.
- ...
- Đơn giản thôi, trẫm muốn Kim Ái Khanh trở thành Quốc Cữu, xét vai vế trong nhà, khanh đương nhiên là trưởng bối.