Thất Thân Làm Thiếp

Chương 108 : Ngân Diện ghen

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Nhìn phản ứng của Phượng Cô và Chu Nguyệt Nhi, trong lòng Vãn Thanh thầm hài lòng, tay nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhẹ nhàng ngửi và hưởng thụ, lúc này mới phóng tâm thưởng thức.



Người ta nói tâm tình tốt đồ ăn cũng tự ngon lên, trà này nàng uống nhiều lần rồi mà giờ đây sao thấy vị thật ngon, khóe miệng vui vẻ cười tươi, mặt mũi vô cùng xinh đẹp.



Mắt Phượng Cô khẽ nhìn Vãn Thanh, nhìn nàng vui sướng, trong lòng hắn lại càng giận dữ, tuy nhiên trên mặt dần rút đi phẫn ý, ngược lại nhẹ nhàng nở nụ cười.



"Tình Thiên cô nương, nhạc xuất phát từ tâm, chỉ có thể nói, như được hòa tan vào nhau." Phượng Cô nói xong hướng về phía nàng cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chén rượu, kính nàng một chén.



Tư thế cao quý tao nhã bội phần.



Tựa hồ trên người hắn như phát hào quang.



Vãn Thanh nhẹ nhàng nâng chén trà lên, không đáp lại lời Phượng Cô mà chỉ gật đầu, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng bình tĩnh nhưng kìa, dáng vẻ lộ ra sự thẹn thùng.



Xem ra trong lòng cũng gật mà còn e thẹn thôi.



Nhưng Phượng Cô thấy rõ sự khổ sở trong đôi mắt nàng, không có nửa phần thẹn thùng, tư thái này đúng là giả tạo, kỳ thực cố tình mang vẻ thẹn thùng ra để giấu đi sự lạnh lùng mà thôi.



Bất quá, nàng như thế, hắn lại càng thích.



Trên mặt lộ rõ thái độ hứng thú.



Chu Nguyệt Nhi nhìn, sắc mặt vô cùng xấu, nhẹ nhàng vì Phượng Cô nâng một chén rượu, nhẹ lên tiếng: "Cô, ta nhớ chưa từng cùng ngươi uống rượu! Nhớ có một lần, ta tửu lượng không tốt nhưng vẫn uống say mèm, ói ra hết người ngươi."



Những lời nói như cố gợi lại suy nghĩ Phượng Cô, không biết là câu này tăng hay giảm phản cảm của Phượng Cô. Có tốt đẹp đấy, nhưng đấy là đả kích lớn nhất mà hắn nhận phải.



Trên mặt hắn chỉ một mảng bình tĩnh, không nhìn thấy hỉ nộ: "Có chuyện như vậy ư, ta quên mất."



Nói ra, cũng là muốn cho Vãn Thanh thấy tâm ý của hắn. Chu Nguyệt Nhi, cái tên này đã dần dần phai nhạt trong tâm hắn, hắn cùng với nàng, mọi thứ đã sớm chặt đứt, những chuyện trước kia, sẽ không còn có cơ hội tái hiện.



Chu Nguyệt Nhi nghe xong, sắc mặt buồn bã, cay đắng chua xót đau đớn trộn lẫn trong lòng, hận ý như cây tử đằng điên cuồng trưởng thành, cuốn quân thần nàng, đem cả thân nàng cuồng bạo.



Nàng nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, nụ cười trên khuôn mặt trở nên ngây ngốc, đột nhiên có cảm giác như tụt xuống đáy hố sâu. Nhưng rồi ngay lập tức hồi phục chậm rãi nở nụ cười. (Thật sự edit đoạn này Kún thấy thương Chu Nguyệt Nhi, dù sao, nữ nhân này cũng chỉ vì tình yêu mà trở nên xảo trá như thế. Đáng thương, đáng thương.)



Nàng không tin, Phượng Cô không hề thích nàng, nói quên lại càng không thể, chẳng phải Nhu Nhi nói cho nàng, hằng năm ngày đó, hắn đều uống say mèm rồi nhận nhầm người khác là nàng.



Như vậy là yêu, như thế nào có thể nói quên liền quên?



Hắn nhất định trong lòng còn để bụng chuyện nàng lúc trước chọn lựa Mộ Dung Kiềm nên mới nói như thế.



Nàng nhẹ nhàng nói: "Chuyện trước đây, là ta sai, ta thật sự xin lỗi ngươi."



"Chuyện trước kia không muốn nghe tới nữa." Phượng Cô lớn giọng nói, lạnh lùng bội phần, nàng cố tình không hiểu ư? Phải bắt hắn đem toàn bộ ra nói nàng mới có thể nhận rõ sao?



"Cô…" Chu Nguyệt Nhi đau đớn hoán một câu, đầy tình nghĩa nồng đậm.



Phượng Cô không hề liếc mắt nhìn nàng, tự mình rót rồi uống cạn chén rượu. Trên mặt lại càng tỏ ra lãnh khốc.



Vẻ hờ hững như vậy, như cự tuyệt tất cả mọi sự thâm nhập vào trái tim.



Nhìn tình cảnh của họ, Vãn Thanh đột nhiên cảm nhận, Chu Nguyệt Nhi dù sao cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương, bị sự tham lam che mờ mắt.



Cuối cùng, là hại người, hại chính mình.



Đột nhiên thấy tình thế khó xử thế này, hơn nữa Ngân Diện nói không muốn nàng đi lâu, hiện đang chờ nàng trong bóng tối, liền từ biệt Chu Nguyệt Nhi và Phượng Cô quay về Tuyết Linh Các.



Bởi vì lo lắng Vãn Thanh xuất hiện chỗ này không an toàn, lại còn thêm cả tên Bạch Vân Yên kì quái, chỉ sợ Lan Anh không thể bảo vệ nổi cho nàng, vì thế Ngân Diện tự mình đi theo rồi núp trong bóng tối bảo vệ cho nàng.


"Không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ, có hay không ban đầu đáp ứng chuyện ngươi đi báo thù, có lẽ là sai lầm." Ngân Diện nói, Chiến Thành vốn không phải nơi thái bình, hôm nay, Bạch Vân Yên đến nơi này, xem ra không ổn.



Hắn lo cho nàng.



"Tại sao đột nhiên nói thế?" Vãn Thanh hỏi.



"Để ngươi đặt mình trong tình trạng thế này, ta sợ không cách nào bảo vệ ngươi!" Đã liên tục xuất hiện nguy hiểm hai lần, hắn không thể bảo vệ nàng tốt, mỗi lần đều khiên người hắn rã rời. Hắn không dám tưởng tượng, nếu như nàng gặp chuyện không may, hắn phải làm thế nào.



"Chuyện đã đến nước này, nếu lui, thì đã quá muộn, yên tâm đi, thân ta mang trăm độc, người bình thường khó gần được ta." Vãn Thanh an ủi.



Chuyện báo thù đã được tiến triển, Phượng Cô đã bắt đầu động tâm, mà Chu Nguyệt Nhi cũng đã đố kỵ, nếu bỏ qua, nàng sẽ rất hối hận.



"Phượng Cô không đơn giản, chỉ sợ đối phó với hắn không dễ dàng, ta lo cho ngươi.." Ngân Diện nói.



Hắn lo nàng bị thương tổn.



"Ngươi lo lắng cho ta, ta biết, nhưng muốn buông tha, thật sự khó a." Vãn Thanh nhẹ nhàng ngồi một bên hắn, cùng hắn ngắm vầng trăng kia, sắc trời rất đẹp, màn đêm đen như mực.



Tâm nàng, đã lâu không tìm thấy bình tĩnh, hận kia, không thể phát tiết.



"Bất luận thế nào, ngươi cũng phải bảo vệ tốt thân mình! Bất cứ lúc nào!" Ngân Diện nhìn vào mắt nàng, lo lắng nói, nàng thiện lương quá, người như thế đôi khi bị người khác chèn ép.



"Ta nhớ." Vãn Thanh gật đầu.



"Không nghĩ tới Phượng Cô lại cùng tiêu cầm hợp tấu." Rốt cục, Ngân Diện mới đem tổn thương trong lòng chậm rãi nói ra, lời này vừa dứt, khuôn mặt tuấn tú liền xấu hổ, may là mặt nạ không có lấy xuống, che giấu được, chỉ bất quá, không dám nhìn Vãn Thanh, mà là nhìn mặt trăng.



Kỳ thật, hắn không muốn nói ra, nhưng, không hiểu sao lại nói ra. Mà sau khi nói ra, hắn phát hiện trong lòng mất đi vài thứ.



Khó chịu khi đứng trong bóng tối, lập tức tản đi rất nhiều.



Vãn Thanh cũng không biết tâm tư Ngân Diện, chỉ thở dài một hơi: "Đúng vậy, ta cũng không ngờ rằng, Phượng Cô lại thổi tiêu, hơn nữa lại vô cùng hay, thế nên mới cùng hợp tấu."



"Vì nhạc từ tâm phát, phải là hòa cùng tâm nhau?" Ngân Diện lơ đãng nói ra, nhưng trong lòng đang dồn dập.



Hắn chưa yêu ai bao giờ nên không không hiểu được yêu là như thế nào.



Nhưng… hắn đã yêu nữ tử này.



Vì vậy. Bắt đầu muốn biết yêu.



"Ân?" Vãn Thanh cũng không ngờ đột nhiên Ngân Diện hỏi vấn đề này.



Nhạc có thể là tâm hòa vào nhau?



Vấn đề này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng lại kiên định trả lời: Không có khả năng.



Làm sao lại tới tình trạng này chứ?



Người Phượng Cô thích lúc này, là Tình Thiên.



Vì vậy, kiên định đáp: "Không có khả năng chuyện tình cảm, ta với Phượng Cô, vĩnh viễn không có."



"Thật sự?" Ngân Diện sau khi nghe xong trên mặt lộ ra sung sướng, vui vẻ hỏi.



Vãn Thanh gật đầu: "Ân."



Ngân Diện nghe xong, rút cục tâm tư mới nhẹ đi.