Thất Thân Làm Thiếp

Chương 124 : – ai trung ai kế

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


"Ngươi vẫn cứ uống thuốc được ah?" Nữ tử đứng bên xuân trì nói với giọng lo lắng.



"Đúng vậy, đó là thuốc do phu quân sai người chuẩn bị cho ta, trị liệu thân thể của ta -, ta làm sao có thể không uống. Mộ Dung phu nhân." Giọng nói của Vãn Thanh thanh thúy như va chạm với mặt nước.



"Đó là thuốc làm ngươi mất trí nhớ, chữa bệnh cái gì chứ!" Chu Nguyệt Nhi nới với vẻ lo lắng vạn phần, vốn dĩ là cô ta không muốn nói chuyện trước kia với Thượng Quan Vãn Thanh, nhưng nhìn Vãn Thanh và Phượng Cô càng ngày càng ân ái, lúc nào cũng quấn quýt si mê, cô ta không chịu được nữa.



Cô ta lo lắng, nếu cứ thế này, chỉ sợ cho dù Thượng Quan Vãn Thanh có khôi phục trí nhớ, thì cũng đã động tâm, lúc đó còn trách Phượng Cô thế nào được nữa, làm sao rời xa hắn được nữa? Đó chẳng phải là điều Phượng Cô mong muốn còn gì?



Không, cô ta quyết không thể để chuyện đó xảy ra!



Phượng Cô là của cô ta!



Cô ta chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ còn có thể trông cậy vào hắn, chỉ có cô ta, mới xứng đôi với Phượng Cô.



Thượng Quan Vãn Thanh không đủ tư cách.



"Không bằng ta kể cho ngươi chuyện trước kia?" Vẻ mặt Chu Nguyệt Nhi vốn đang dữ tợn lại chuyển về trạng thái nhu hòa như hoa, nhưng ai cũng nhìn ra là cô ta không có thiện chí.



Vãn Thanh biết mình phải làm gì, chỉ án binh bất động, gật đầu: "Làm phiền Mộ Dung phu nhân."



Chu Nguyệt Nhi cắn răng một cái, cô ta hận ai gọi cô ta bằng mấy chữ Mộ Dung phu nhân, cô ta muốn là Phượng phu nhân, không phải Mộ Dung phu nhân.



Sự biến chuyển trong ánh mắt Chu Nguyệt Nhi, Vãn Thanh nhìn thấy hết, nhưng không vạch trần, nhìn kẻ thù phát điên chính là chuyện vui thú bậc nhất của thế gian này.



Chu Nguyệt Nhi từ từ kể chuyện, từ những ngược đãi nàng đã nhận từ Phượng Cô, cho đến chuyện nàng sẩy thai, cô ta kể rất sống động, chỉ có điều, đã thêm mắm dặm muối không ít, còn cắt xén không ít sự thật.



Chẳng hạn như sự thô bạo của Phượng Cô dành cho nàng cô ta có quá lời lên, vẫn tính là có chút phù hợp thực tế, nhưng chuyện sẩy thai, cô ta hoàn toàn đổi trắng thay đen.



Cô ta dùng vẻ mặt ôn nhu thiện lương nói ra suy đoán của mình: "Mặc dù ta cực kỳ không muốn nói ra điều này, nhưng ai cũng biết, chuyện ngươi trúng độc, kỳ thật là Cô ngầm đồng ý. Ngươi nghĩ mà xem, hài tử của ngươi căn bản không phải của hắn, đương nhiên hắn sẽ không để hài tử chào đời. Bằng không, tại sao sau khi ngươi gặp chuyện không may, hắn lại không hề truy cứu?"



"Thật như vậy sao?" Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi, trong lòng thầm cười lạnh.



Đối với việc Phượng Cô không truy cứu, nàng vẫn rất hận. Người khác không biết, nhưng hắn là kẻ rõ ràng nhất, hài tử là cốt nhục của hắn, hắn lại có thể coi thường như không.




Lúc đối mặt với địch nhân, càng hư thật lẫn lộn, càng làm cho người ta không biết được ý đồ của bản thân, nếu nàng giả vờ sợ hãi, chỉ sợ Chu Nguyệt Nhi sẽ càng hoài nghi, cô ta cũng thông mình, chắc đã biết rõ tính nàng -, nàng chưa từng nhát gan như vậy.



Cho nên, nàng trấn định, sẽ khiến cô ta càng tin tưởng -, ngay cả không tin, cũng không thể xác định là hư hay thật



Mà không thể xác định được hư với thật thì cô ta càng không thể bình tĩnh.



"Ngươi trấn định như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" Chu Nguyệt Nhi đúng thật là cực kỳ thấp thỏm bất an, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng thật sự là cô ta không thể đoán ra vẻ mặt của Vãn Thanh là do trời sinh đã thế hay là do Vãn Thanh thật sự không sợ, bởi vì từ trước đến giờ, Vãn Thanh vẫn quật cường trấn định như vậy, càng là nguy hiểm, Vãn Thanh càng trấn định.



Chỉ sợ Vãn Thanh thật sự không sợ cô ta, nghĩ kỹ thì không có khả năng đó, ám vệ quanh đây vốn ít, đã bị cô ta dùng tín hiệu của riêng Phượng Cô dẫn đi chỗ khác, nơi này, trừ cô ta và Vãn Thanh thì không còn ma nào.



Vãn Thanh không thể nói, nhưng vẫn nhếch môi cười một cách thản nhiên vững vàng, như muốn xác minh với Nguyệt Nhi rằng nàng không sợ!



Đúng vậy, giờ phút này người cần sợ là Chu Nguyệt Nhi chứ không phải nàng.



Đường lui, nàng đã chuẩn bị kĩ càng rồi, dù cho tỳ nữ kia có không nói với Phượng Cô, nàng tin tưởng chỉ cần Phượng Cô lục soát sẽ thấy được trường thi (không biết =.=) nàng lơ đãng lưu lại? Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn



Chỉ cần thấy được, làm gì có chuyện hắn không tìm được nàng.



Nếu như nàng đánh giá bản thân quá cao, Phượng Cô cũng không quan tâm đến nàng như nàng tưởng tượng, thì ít nhất, độc dược nàng chuẩn bị cũng có thể bảo hộ tính mạng nàng chu toàn.



"Ngươi còn tưởng rằng sẽ có người tới cứu ngươi sao? Ngươi không cần suy nghĩ, rơi vào trong tay của ta, ngươi chỉ còn đường chết thôi, ám vệ ở đây đã bị ta dụ tới chỗ khác rồi, không thể trở về quá nhanh đâu, ngươi cũng đừng nghĩ trông cậy vào bất luận kẻ nào có thể cứu ngươi!"



Nghe Chu Nguyệt Nhi nói, Vãn Thanh có chút buồn cười, nàng có nói qua là nàng nghĩ rằng sẽ có người tới cứu nàng sao?



Nhìn bộ dạng này của cô ta, chỉ sợ cô ta cũng không chắc chắn rằng có thể lấy mạng nàng một cách trơn tru?



Chu Nguyệt Nhi nhìn Thượng Quan Vãn Thanh chẳng đổi sắc mặt, trong lòng lo lắng không thôi, không phục thì càng nhiều, lạnh lùng cười một tiếng, có chút tức giận nói: "Chuyện này, chỉ có thể trách một mình ngươi. Vốn dĩ, ta cũng không định giết ngươi, nếu ngươi vẫn hận Phượng Cô như trước khi mất trí nhớ. Nhưng hôm nay, ngươi lại tán thưởng đón nhận tình ý của hắn, bảo ta làm sao buông tha ngươi đây? Vì hắn, ta đã chỉ còn lại hai bàn tay trắng, vị trí minh chủ phu nhân không còn, sơn trang không còn, Mộ Dung Kiềm cũng không còn, mọi hy vọng của ta đều đặt trên người hắn, chỉ có ta mới có thể xứng đôi hắn, xứng đôi với tài mạo của hắn, thân phận của hắn, địa vị của hắn, sự kiêu hãnh của hắn."



Cô ta nói một hơi dài, giống như nói với Vãn Thanh, cũng giống như nói cho mình cô ta. Nhìn cô ta lo lắng không thôi, Vãn Thanh đột nhiên cảm thấy thương xót, Chu Nguyệt Nhi, kỳ thật cũng là nữ tử đáng thương, bị dục vọng làm cho biến chất.



Kỳ thật lấy tài nghệ và dung mạo của cô ta, quay đâu chả kiếm được chồng? Việc gì phải hết lần này tới lần khác, biến mình thành loại người không ra người, ma chẳng ra ma thế này.