Thất Thân Làm Thiếp

Chương 14 : Hương khí

Ngày đăng: 18:07 19/04/20


May mắn là khách điếm này lúc ăn cơm đông người, bàn ghế chật nêm nhưng khi xong bữa thì mọi người đều ra đi phần đông nên Vãn Thanh có thể ngủ một mình một gian phòng mà không cần chia phòng với Phượng Cô, mặc dù trong lòng nàng hiểu rằng nàng dù gì sớm đã là người của hắn. Nhưng cả hai lần kia (… 2 lần ấy ấy…) đều là do hắn ép nàng, nàng vốn không coi ra gì, không muốn nhớ, tuyệt đối không muốn ở chung phòng với hắn, dễ gây mất tự nhiên.



Nàng vội vã rửa mặt rồi cho Song nhi lui xuống nghỉ ngơi trước. Dù sao Song nhi cả ngày đã lăn lộn vất vả, nếu không nghỉ ngơi tốt thì thức ăn sẽ không tiêu, thân thể mệt mỏi.



Một mình đi về phía cửa sổ, đưa tay đẩy cánh cửa, mùi đào liền ngào ngạt bay vào, hương thơm có chút xa lạ, mềm mại thanh tịnh đẹp đẽ mà vô cùng mềm mại, cho người ta cảm giác vô cùng sảng khoái.



Vãn Thanh lúc ấy cũng không để ý, tưởng là mùi trên người những khách nghỉ lại khách điếm, bởi sau một lúc không còn ngửi thấy nữa



Kiến trúc của khách điếm rất đẹp, gian phòng nào cũng có cửa sổ nhìn ra hậu viện, hậu viện lại trồng đào…thời gian này, trùng hợp có thể ngửi được mùi đào.



Dựa vào cửa sổ, nhìn một quả đào non xanh, tự nhiên cảm thấy thập phần thân thiết, trước kia lúc còn tại Thượng Quan gia, hậu viện của nàng cũng trồng mấy cây đào, tháng tư hàng năm, đào chín, nàng cùng Song Nhi cùng nhau hái quả, chế biến làm món mứt đào chua.



Đào tự trồng không thể so với đào mua ngoài chợ, đào tự trồng rất chua, cực kỳ chua, có cả nhựa, nhớ năm đầu tiên nàng trồng đào, lúc ăn quả, nàng còn sợ đến giờ, cảm giác chua lúc đấy, khiến cho lưỡi nàng mất cảm giác suốt một ngày..



Sau đó mama phụ trách cây trái nhìn thấy, liền dạy nàng cách làm món mứt đào chua.



Thật ra cũng đơn giản, sau khi rửa quả, dùng vải thô làm rụng hết lông, sau đó đem phơi nắng, sau khi lớp ngoài khô hết nước, đem muối, cùng cam thảo cho vào nén, qua hai tháng có thể lấy ra ăn, mùi vị rất ngon, có tác dụng kích thích tiêu hóa ( đoạn này ko ảnh hưởng nội dung, nếu chém ẩu tha lỗi cho ta)



Chỉ sợ năm nay chẳng còn ai để ý đến nó nữa.



Đột nhiên, từng cơn gió nhẹ thổi qua vườn đào, mang theo tiếng tiêu thanh thúy, có chút dương dương tự đắc, nghe cũng biết là nam nhân thổi, có sự dũng cảm, khí thế ngất trời, còn cả hùng tâm tráng chí,vào 1 đêm mùa xuân, làm cho người ta nghe xong trong lòng phấn chấn, tựa hồ bản thân cũng có chút hùng tâm tráng trí.
"Nhị phu nhân, Gia phân phó, chúng thuộc hạ phải đảm bảo an toàn cho người. Đêm hôm khuya khoắt thế này là lúc có nhiều chuyện tai ương xảy ra. Nếu người muốn đi xem có việc gì, xin chờ thuộc hạ lĩnh ý Gia." Hắn nói rất ngắn gọn nhưng cũng biểu lộ được hàm ý rằng, nếu nàng muốn ra ngoài, trừ khi được Phượng Cô cho phép, bằng không thì không thể.



"Vậy ngươi giúp ta đi xem một chút." Vãn Thanh biết là nếu đi xin chỉ thị của Phượng Cô, chỉ sợ là hắn không chịu. Vì vậy tốt nhất là nên nhờ mấy tên thuộc hạ này, nàng chỉ lo lắng cho người thổi tiêu – sợ có việc gì không hay với người đó.



Tựa hồ trong chốc lát nàng có cảm giác đồng cảm với người kia.



Có đôi khi, có những người, có thể vì chung sở thích, mà cảm thấy như quen biết đã lâu. Như lần này, nàng có thể nghe được tâm trạng của người thổi trong tiếng tiêu, có chút đồng cảm.



"Thuộc hạ tuân mệnh." Tên thị vệ nhận lệnh, lắc mình một cái đã phi thân biến mất.



Vãn Thanh đứng ở cửa một mực chờ, trước mắt chỉ còn lại mấy thị vệ.



Không lâu sau, tên thị vệ kia trở về, đồng thời tiếng đánh nhau trong rừng cũng ngừng. Hắn thi lễ với nàng rồi thưa: "Bẩm Nhị phu nhân. Khi tại hạ đi vào rừng không thấy bóng bất kỳ người nào."



Vãn Thanh lơ đãng gật đầu không hỏi hắn xem có thấy gì lại không. Bất quá nếu là có người chết cũng phải thấy xác.



Mà, nếu có chuyện gì đi chăng nữa thì xem ra tên thị vệ này cũng không muốn nói rõ, vì vậy việc nàng hỏi cũng chi vô ích.



Liền quay lưng bước vào đóng cửa để nghỉ ngơi.