Thất Thân Làm Thiếp

Chương 138 : – hắn cũng biết làm nũng

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


"Phượng Cô? Phượng Cô! Người không sao chứ?" Vãn Thanh ngồi dậy, nhìn Phượng Cô nằm ngất bên cạnh, hét lớn tên hắn.



Nhưng hắn đã hôn mê từ lâu.



Vãn Thanh nhất thời luống cuống, đưa mắt nhìn thì thấy trường bào màu đen của hắn có chút không bình thường.



Khi nàng nhẹ nhàng chạm lên Hệ thống cấm nói bậyg ngực của hắn, vội rụt tay về như bị sét đánh, nước mắt, tuôn như mưa.



Áo hắn đã ướt đẫm vì máu, chỉ đụng nhẹ vào tay cũng dính đầy máu tươi, chẳng qua là trường bào màu đen nên mới không nhìn ra ngay.



Tại sao hắn phải làm thế chứ?



Nhất định muốn nàng phải áy náy sao?



Hắn cũng biết, nếu mất máu trong thời gian dài, dù cho võ công của hắn cao tới đâu, cũng sẽ phải chết!



Vì sao hắn cứ phải hành động một cách điên cuồng, cố chấp, liều lĩnh như thế chứ!



Mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng nàng vẫn trấn tĩnh, biết giờ phút này không phải lúc để thương cảm, nếu không cầm máu cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ chết thật.



Nàng đứng lên, cố gắng kéo hắn vào trong động, truy binh vẫn chưa bỏ qua cho hai người, tuyệt đối không thể sơ ý nửa phần.



Nhẹ nhàng kéo hắn đến một chỗ khô ráo, sau đó Vãn Thanh bắt đầu cởi áo cho hắn.



Khi cởi trường bào màu đen ra, Vãn Thanh nghẹn ngào, vải băng màu trắng, đã chuyển màu đỏ của máu từ lâu, máu còn rỉ ra không ngừng vì mảnh vải không thấm được nữa.



Vãn Thanh khẽ cắn môi dưới, cố nén cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng tháo vải băng.



Vết thương đã đến tình trạng huyết nhục mơ hồ, máu chảy không ngừng, hơn nữa vết kiếm đâm ban đầu chỉ là một vết rách nhỏ, vì cử động đánh nhau, giờ đã nứt rộng ra.



Vãn Thanh dè dặt tháo vải băng, chỗ này thâm sơn cùng cốc, căn bản không thể tìm được kim sang dược, vốn dĩ nàng có biết một số loại dược thảo -, nhưng đó là trong trường hợp có thể đi ra ngoài, nhưng nàng không thể ra khỏi sơn động này, càng không nói tới chuyện đi tìm thảo dược.



Vãn Thanh cảm thấy ảm đạm, nhưng vẫn không thể trơ mắt nhìn hắn gặp chuyện.



Nhìn bóng tối trong động, Vãn Thanh cắn răng đứng lên, đi vào trong, hy vọng có thể tìm được cái gì đấy để trị thương.



Vãn Thanh cứ đi một mạch, trong động tối tăm không ánh sáng, tối đến mức giơ tay lên trước mặt cũng không nhìn thấy, Vãn Thanh cứ thế dò dẫm từng bước.



Đột nhiên nàng lảo đảo, dường như dẫm phải vật gì.



Vãn Thanh đưa tay dò xét, thấy hơi tròn tròn,– cảm giác rất kỳ quái, đáy lòng đột nhiên phát lạnh.




"Không sợ, nếu truy binh tới, ta sẽ nghe thấy, nơi này thấp hơn mặt đất, tiếng động trên mặt đất chúng ta nghe thấy rất rõ ràng -, hơn nữa tuy thân thể ta bị thương, nhưng thính lực không bị thương, gió thổi cỏ lay ta cũng có thể nghe thấy nữa là." Phượng Cô tự tin nói, vẻ mặt tràn đầy ham muốn. (các bạn tưởng tượng thành 18+ cũng được, mình chịu không thay được từ khác)



Nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, cũng không giống Phượng Cô nổi tiếng lãnh khốc vô tình.



"Hát đi! Thanh nhi...." Phượng Cô tiếp tục làm nũng, phượng nhãn tràn ngập hi vọng, vô cùng đơn thuần, làm cho người ta khó có thể kháng cự: "Đây là nàng đáp ứng ta -, nhưng nàng vẫn chưa hát, ta rất…muốn nghe.... Hát đi.... Nếu không nàng hát nhỏ vào tai ta là được rồi!"



Vãn Thanh rốt cục không thể lay chuyển hắn, đành hát nhỏ.



Một khúc 《 nhất hộc châu 》, đau thương thê lương, mềm mại mập mờ, thanh âm của nàng rất nhỏ, lại càng làm nổi bật tình ý của bài này.



Phảng phất như có một nữ tử tuyệt đẹp đang trằn trọc trước mất, đôi mắt như hồ thu.



Vách đá, trong sơn động, dần dần tràn ngập thanh âm ngọt ngào đó, như tiếng hát của tinh linh trong rừng.



Ngay cả gió cũng ngừng thổi, mây ngừng trôi, chim dừng hót, tất cả dừng lại, cho một tiếng hát ngọt ngào.



Phượng Cô nghe như si như túy, vô cùng đắm say, nhưng bài này không dài, đang lúc mê mẩn thì Vãn Thanh ngừng hát, hắn nhìn nàng tiếc nuối.



Hắn giương ánh mắt chờ đợi, khẽ tố cáo: "Ta nghe chưa đủ mà."



Đáng tiếc ngày thường Vãn Thanh có vẻ hiền lành, thật ra lại là người không dễ đối phó, nàng khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Thương thế của người nghiêm trọng như thế, phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ không khỏe được!"



"Nghe nàng hát, vết thương mới mau lành!" Phượng Cô nhìn nàng với đôi mắt long lanh, nghe nàng ca hát, khiến hắn vô cùng thoải mái, tất cả những thứ khác đều bị gạt qua một bên.



Vãn Thanh lấy từ trong bọc ra hai bộ y phục cũ nát, phẩy phẩy, … giũ cho hết bụi, sau đó kéo vạt áo hắn lại, khoác hai bộ y phục cũ cho hắn, tuy hôm nay không lạnh, nhưng trong sơn động mát lạnh, hắn lại đang bị trọng thương, thân thể suy yếu, không thể sơ ý.



"Người ngủ đi!" Nhẹ nhàng nói, bản thân thì ngồi cạnh đấy, nhìn ngoài động, có chút ảm đạm.



Trong lòng Phượng Cô cảm động, vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay nàng, rồi sau đó, lại thả ra, chỉ nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi."



Kỳ thật nàng không nghĩ điều đó, nhưng không nói gì, chỉ cười mỉm.



Ngoài cửa động gió rất lớn, trời tối rất nhanh, chỉ chốc lát sau, chỗ nào cũng tối đen, nàng ngồi phía ngoài của hắn, chắn gió cho hắn.



Nhưng gió càng lúc càng lớn, chắn cũng không được. Nghĩ cho kĩ thì chỉ có đi vào sâu trong động mới là ổn, Vãn Thanh đưa tay muốn lay hắn dậy, kinh ngạc phát hiện toàn thân hắn nóng đến kinh người.



Trong bụng kinh hãi.



Hắn đang sốt cao!