Thất Thân Làm Thiếp

Chương 140 : – lại gặp truy binh

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Vãn Thanh quay đầu, liền nhìn thấy Phượng Cô đang liều lĩnh đi tới, sắc mặt xanh mét, vết thương của hắn lại bắt đầu rỉ máu!



Người này, hắn nghĩ hắn là bất tử sao?



Bị thương như thế, vẫn còn tùy tiện cử động, nhìn vết máu ghê người, trái tim của nàng như bị treo lên, chuẩn bị trách hắn.



Lại thấy hắn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, Vãn Thanh biết có chỗ không đúng.



Phượng Cô giơ tay, chỉ chỉ phía trên núi.



Vãn Thanh đột nhiên hiểu được, vội vàng nhẹ nhàng chạy vào trong động.



Không biết là truy binh hay là cứu binh?



Nhẹ nhàng dìu hắn lên, Vãn Thanh lại đắp thuốc cho hắn một lần nữa.



Trái tim nàng như đảo lòng vòng, không biết chuyện gì sẽ đến.



Tiếng vó ngựa vang vọng. Đoàn người ngựa không rời đi mà cứ quanh quẩn trên vách núi, dường như có tiếng người nói chuyện, nhưng vì nghe không rõ nên không biết họ đang nói cái gì.



Ngẩng đầu nhìn Phượng Cô, chỉ thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, tập trung tinh thần lắng nghe.



Người có võ công cao cường, bình thường có thể tai nghe tám hướng, hơn nữa nghe được rất xa, hy vọng hắn cũng như thế.



Vãn Thanh lẳng lặng đắp thuốc cho hắn, không nói gì, tránh quấy rầy hắn suy nghĩ.



Qua một lúc lâu, thì cả tiếng nói chuyện mơ hồ cũng không nghe thấy nữa.



Bất quá Phượng Cô không lên tiếng, nàng cũng không nói chuyện, nàng biết có những lúc sự tĩnh lặng không phải yên tĩnh chân chính.



Nàng ngồi xuống cạnh hắn, đưa nước cho hắn uống.



Phượng Cô nhận cái nắp, uống xong nhẹ nhàng đặt xuống một bên, nhưng vẫn không nói tiếng nào.



Vãn Thanh càng thêm hiểu, nguy hiểm, vẫn chưa ngừng đe dọa hai người.



Lại thêm một hồi lâu, dường như lại nghe thấy thanh âm gì đó, giống như đang thảo luận, mỗi người một câu, tranh chấp vô cùng gay gắt.


Trái tim nàng đập thình thịch theo từng vòng lăn của bóng xe, lúc đến gần cửa thành, rốt cục cũng đến phiên bọn họ, chợt thấy quan binh hô vẫn muốn kiểm tra.



Phượng Cô vén rèm xe lên, cất giọng già nua như thật: "Quan đại gia, lão nhi ở chân núi cách thành 50 dặm -, lần này vào thành thăm con gái và con rể, không ngờ gặp lúc có chiến sự. Lão nhi cũng rất sợ hãi... Đã 10 ngày không dám ra khỏi thành, nhưng mà... Nhưng mà..."



Hắn vừa nói vừa ra vẻ buồn rầu.



Viên quan binh không chút động lòng, chỉ lạnh lùng quát: "Nhưng mà cái gì! Hôm nay chiến sự căng thẳng, đi ra ngoài chính là tìm chết, chúng ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho dân chúng các ngươi, các ngươi lại còn ở lại đến tận 10 ngày -, định chờ đến lúc Chiến Thành có tin chiến thắng sao!"



Rồi sau đó có một quan binh đi tới, xua tay nói: "Đi đi! Cản ông lão làm gì!"



Vãn Thanh nghĩ tới nghĩ lui, bất cứ giá nào, nhất định phải ra khỏi thành, nếu còn lưu lại, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, lần sau muốn ra còn khó khăn hơn.



Nghĩ thế liền dùng sức kín đáo véo vào đùi mình một cái thật mạnh, nước mắt liền chảy ra, Vãn Thanh lao ra khỏi xe như một kẻ điên, tóm lấy cánh tay tên quan binh, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt: "Quan đại gia... Cầu các ngươi để bà lão này ra ngoài đi! Ta có đứa cháu nhỏ, chiến sự còn dài, chúng ta muốn đón cháu vào thành, nếu không làm thế thì ta sống làm sao được... Cháu của ta ơi... Cháu của ta ơi..., ngàn vạn lần không thể có việc gì!"



Không ngờ, có một ngày, nàng cũng trình diễn một màn một khóc hai nháo ba thắt cổ, may là từ trước đến giờ chứng kiến đã nhiều, giờ mới ra vẻ giống thế, nhưng trong lòng thì không khỏi buồn cười.



Quan binh bị nàng túm tay không tha, cảm thấy phiền phức, vì vậy lên tiếng: "Đi thì đi đi! Các ngươi là những kẻ không sợ chết -, muốn đi cứ đi, có chết đừng oán chúng ta chưa cảnh báo các người!"



Vừa nói vừa cùng những người khác mở cửa thành, để bọn họ ra ngoài.



Vừa ra khỏi cửa thành, Phượng Cô liền quay sang nàng cười cười ra vẻ hí hửng: "Nàng diễn được lắm, không làm con hát thật đáng tiếc!"



Nói xong còn không quên rung đùi đắc ý với vẻ mặt tiếc nuối.



Vãn Thanh trợn mắt nhìn hắn: "Tình thế ép buộc thôi. Chân ta bị véo đau lắm người có biết không!"



Vừa nghe xong, Phượng Cô còn cười to hơn.



Nhưng đột nhiên sau lưng có tiếng người ngựa đuổi theo, quay đầu nhìn lại, sau lưng là khói bụi mịt mờ, có một đoàn người đang phi đến, còn hét to: "Đừng chạy!"



Trong bụng không dám khinh thường, Phượng Cô cầm dây cương, ra sức thúc ngựa.



Vãn Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng đã bình an qua ải, không ngờ lại bị đuổi theo, hơn nữa xem ra không có chuyện gì tốt lành cả.



Chẳng lẽ hai người đã để lộ sơ hở gì?



Ngẫm nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra sơ hở chỗ nào?