Thất Thân Làm Thiếp

Chương 142 : – lo lắng

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Thấy thủ hạ đã đi xa, mắt tiểu tướng lóe tinh quang, nhưng biến mất rất nhanh, vẫn bầy ra bộ dạng sợ hãi lo lắng như trước: "Cô nương, những gì cô yêu cầu đã làm cả rồi, có thể thả ta chưa?"



Vãn Thanh nhìn những quân sĩ đã đi xa, còn có đống vũ khí bị vứt trên đất và hai con ngựa, gật đầu, định buông tha hắn.



Nàng quay sang định bảo Phượng Cô cầm sợi dây đến trói hắn.



Chỉ thấy Phượng Cô đưa thanh kiếm lên, kiếm quang chợt lóe, tên tiểu tướng té nhào xuống đất.



Vãn Thanh nhìn xác chết trên đất, không thể tin vào mắt mình, ở giữa mặt hắn có một vết thương rất nhỏ, máu tươi chậm rãi chảy ra.



Nàng nhìn Phượng Cô với vẻ không tin được, giọng nói run rẩy: "Tại sao người lại giết hắn!"



"Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình!" Phượng Cô chỉ nói với giọng nhạt nhẽo, thân thể của hắn đã không còn duy trì được nữa, giải dược mà những tên lính kia vứt lại, căn bản không giải được độc hắn trúng, chỉ tạm hoãn – công hiệu, không bao lâu nữa, thân thể của hắn sẽ lâm vào hôn mê, cho nên, dù chỉ một khắc, hắn cũng không thể chậm trễ, còn tên tiểu tướng này, hắn đọc được trong mắt tên này, có sự tính toán, nếu vừa rồi hắn chậm một bước, hoặc là không chú ý tới, chỉ cần buông lỏng một chút, chỉ sợ hắn lại trở thành tù binh của Bạch Vân Yên: "Đi nhanh đi! Nơi đây không nên ở lâu."



Vãn Thanh cảm thấy lạnh cả người, nhìn vẻ mặt Phượng Cô vẫn lạnh lùng như không, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.



Bất quá nàng lại hiểu ra, hắn vốn là một người tàn nhẫn, chẳng qua là những ngày gần đây, hắn đối với nàng quá tốt khiến kí ức trước kia phai nhạt, quên đi hắn vốn là một người tàn nhẫn.



Chứng kiến hắn giết người mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, trái tim của nàng như bị dìm vào đầm băng.



Hai người vốn không cần giết tên tiểu tướng -, chỉ cần trói lại là được, hắn lại không thể không ra tay.



Cái gì gọi là nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, nàng không hiểu, nàng chỉ biết, mỗi một sinh mạng trên thế gian này đều do cha mẹ sinh ra!



Vãn Thanh lạnh lùng lên ngựa, mặc dù không nói gì thêm, nhưng trong lòng không khỏi tồn tại khúc mắc.



Về phần Phượng Cô, thân thể hắn đã tới cực hạn, chẳng qua dựa vào ý chí mạnh mẽ, một lòng muốn đưa Vãn Thanh bình an về đến Vân Quốc, cho nên, căn bản là không có sức chú ý tới sự dị thường của Vãn Thanh, hiểu lầm đã phát sinh một cách đơn giản như thế...



Nguyên lai, số mệnh vốn đã kéo hai bọn họ lại gần nhau, lại từ từ đẩy xa...



Hai người một mạch lên đường, coi như trót lọt.



…………………………………………� �….



Hôm nay là ngày nghỉ ngơi giữa hai đợt tiến công, không có đại chiến, vòng qua đường lớn là vào Vân Quốc.




"Vậy người nhanh đi!" Vãn Thanh thúc giục nói, đột nhiên hai chân như vô lực, đứng cũng không vững, nàng vẫn biết Phượng Cô bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn hy vọng, ít nhất, công lực của hắn thâm hậu, không thể gục ngã dễ dàng như thế.



Đến khi nghe quân y nói chuyện, trái tim của nàng quặn đau, vô cùng đau đớn, hắn, đã vì nàng mà lâm vào tình trạng này!



Kỳ thật hắn có thể bỏ nàng lại chạy trốn một mình -, như vậy hắn sẽ không gặp chuyện gì nghiêm trọng, nhưng hắn một mực không màng tính mạng bản thân cứu nàng.



Nàng không rõ! Tại sao hắn lại ngốc như vậy chứ!



"Cô nương nên tránh ra!" Quân sư khó xử nói.



"Ta muốn đứng cạnh nhìn." Như vậy, nàng mới có thể chú ý đến hắn từng giây từng phút.



"Nhưng cô nương, cảnh tượng này..."



"Ta không sợ, mọi người nhanh động thủ đi!" Cảnh tượng có máu me đến đâu, nàng đều chịu được, nàng chỉ muốn ở bên hắn, nhìn hắn chưa trút hơi thở cuối cùng, nàng mới có thể yên tâm.



"Được rồi!" Nhìn thái độ kiên quyết của Vãn Thanh, quân y không nói gì nữa, đưa mắt nhìn tên lính bên cạnh, nói: "Bắt đầu đi!"



Binh lính vặn to ngọn đèn, sau đó mang tới, quân y nhanh chóng lấy ra một hộp dao từ bên trong hòm thuốc, lấy một con dao nhỏ nhất ra, rồi sau đó dí trên ngọn lửa.



Binh lính nhẹ nhàng lật Phượng Cô lại, sau đó vạch quần áo Phượng Cô, chỗ bị trúng tên đỏ sậm một mảnh, ướt sũng, làm ai nhìn cũng phải sợ.



Quân y nhìn con dao được hơ trên lửa đã đủ, quay sang nhìn Vãn Thanh một cái, thấy nàng không sợ hãi, chỉ có lo lắng, thật nhiều lo lắng.



Vì vậy quay đầu, phẩy phẩy dao nhỏ, cho đỡ nóng, rồi sau đó nhắm thẳng vào phần lưng trúng tên của Phượng Cô, bắt đầu khoét mở, Phượng Cô đang hôn mê, hôn mê đến mức bị cắt thịt cũng không biết, không nhăn mặt không nhíu mày, không rên không hừ, giống như người đã chết. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Trong quân doanh, trúng tên là chuyện hết sức bình thường, vì thế trong quá trình xử lý quân y và binh lý phối hợp vô cùng ăn ý, tốc độ nhanh, động tác gọn gàng, sau khi rút mũi tên trên lưng Phượng Cô ra còn bôi thuốc, vết thương trước ngực cũng lau rửa sạch sẽ, xong xuôi nhẹ nhàng lật người Phượng Cô lại, rồi sau đó kê một cái gối lên vai hắn, để vết thương ở lưng không bị chạm.



Lúc này quân y mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng thần sắc có chút trầm trọng: "Vết thương đã xử lý tốt lắm, ta sẽ cho người sắc thuốc ngay, cho uống xong cô hãy theo dõi hắn, nếu trong vòng mười hai canh giờ tiếp theo mà hắn tỉnh lại, sẽ không còn gì đáng ngại, nếu không thể tỉnh..." Những chữ tiếp theo -, quân y không nói gì, nhưng Vãn Thanh vẫn hiểu rất rõ ràng



Nhưng chỉ có thể vô lực đứng đấy, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.



Một lúc lâu sau, Vãn Thanh mới thều thào được mấy chữ: "Phiền quân gia một việc, thỉnh thông tri với người của Phượng Vũ Cửu Thiên ở trong thành, nói Gia của bọn họ đang ở đây..."