Thất Thân Làm Thiếp

Chương 145 : – lương kế

Ngày đăng: 18:09 19/04/20


Rốt cục, sau những cơn nóng lạnh đau đớn, Vãn Thanh cũng tỉnh lại, mỗi một lần hỏa hàn độc phát tác, đủ để nàng muốn sống không được mà muốn chết không xong.



Nhìn bốn phía, chỉ thấy Phượng Cô đang ngồi ở đầu giường, vẻ mặt hân hoan nhìn nàng, trong mắt, có sự nùng tình mật ý mà nàng chưa kịp quen thuộc.



Ánh mắt nóng bỏng đó, khiến nàng không thể thừa nhận, vì vậy nàng đưa mắt nhìn ra sau hắn thì thấy tứ tỳ, thật nhanh chân, mới một ngày đã tới được đây.



Hồng Thư đang nhìn nàng với đôi mắt sưng đỏ, ngấn nước, Hoàng Kỳ và Lục Cầm, Lam Họa ba người chỉ im lặng nhìn nàng, trong mắt ba người, thiếu sự lãnh liệt ngày thường, nhiều thêm sự bình hòa.



"Nhị phu nhân, người phải chịu khổ rồi!" Hồng Thư vừa khóc vừa nói.



Vãn Thanh nhẹ nhàng vươn tay, vuốt tóc Hồng Thư, chậm rãi cười nói: "Bây giờ không phải tốt lắm rồi sao? Đừng khóc nữa, – Hồng Thư của ta xưa nay như lửa! Khóc sướt mướt thế này còn gì là hình tượng trước kia..."



Tuy nàng cười yếu ớt, nhưng cảm động từ đáy lòng, đối với Hồng Thư, nàng thật lòng yêu thương, trừ Song nhi, Hồng Thư là người thân thiết với nàng nhất.



Nói đến Song nhi, lúc này nàng mới nhớ ra đã vài tháng không gặp nha đầu đó, không biết nha đầu kia hôm nay ra sao, lúc mới nghe tin nàng lạc nhai, nhất định là đã khóc rất dữ dội. Nguồn: https://truyenfull.vn



Trong lòng có một ít ê ẩm, có chút xót xa, rất nhiều ủy khuất, nghĩ đến những người thân thiết, đột nhiên thấy nhớ quá những ngày dựa vào đùi mẫu thân, mẫu thân vuốt tóc nàng, nhớ…quá những lúc cùng Song nhi chơi đùa trong vườn nhà, nhớ…lắm nhớ…lắm…



Thì ra, nàng đã sống trong áp lực và hành hạ lâu như vậy…



Cảm giác chua xót, khiến nàng muốn nhìn thấy người nhà ngay lập tức…



Kết thúc chuyện lần này, nàng muốn về nhà một chuyến, thăm mẫu thân, thăm nha đầu Song nhi ngây ngốc vẫn một lòng với nàng …



"A!..." Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng gào thảm thiết làm trái tim Vãn Thanh kinh hãi, nàng nhìn theo tiếng kêu, qua khe hở của màn che, thấy hai binh lính đang cáng một thân thể đầy máu.



Toàn thân máu me.



Nhìn rất ghê người!



Nàng kinh ngạc nhìn Phượng Cô: "Xảy ra chuyện gì vậy?"



Lúc này mới nhớ ra, tối hôm qua, mặc dù rất đau, nhưng nàng vẫn biết, là Ngân Diện ôm nàng vào trướng-, nếu không có việc gấp, không thể có chuyện hắn bỏ nàng đang bị độc phát lại.



Nhất định là!



Nhất định là chiến sự lại nổi lên!




Ngân Diện đứng dưới cửa thành, thầm vận thần công, tiếng đàn không ngừng, rắn lùi không ngừng, quân địch đã chậm rãi trấn định, không còn bối rối, dù sao, người còn không sợ, sợ gì mấy con rắn? Bọn họ vung đại đao, chém vào bầy rắn.



Chỉ chốc lát sau, trên đấy đều là rắn bị chém làm hai.



Bạch Vân Yên lần này lĩnh quân công chiến, gặp phải ngăn cản như thế, cũng không lui về phía sau, lại tiến công lần nữa. Xem ra, lần này, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải công phá cửa thành.



Đúng vậy, Phượng Cô đào tẩu, không phải chuyện đùa, giang hồ nhân sĩ trong Vân Quốc không còn người khống chế, nếu tất cả tụ họp lại nghênh địch, người trong giang hồ toàn kẻ tài ba, không giống thông thường, không thể khinh thường, hắn phải thừa dịp bọn họ chưa tới, công phá cửa thành, mới có thể tiến quân, nếu không công phá được lần này, chỉ sợ sau này càng khó.



Cho nên, hắn hạ tử lệnh, không có mệnh lệnh của hắn, chỉ được phép vào không cho lui, kẻ nào lui, giết không tha!



Nhìn những người đó bắt đầu tiến lên, tướng sĩ phòng thủ không sợ hãi nửa phần, ngược lại còn phi thường dũng mãnh không màng thương tích, tiến về phía trước.



Trái tim Vãn Thanh vô cùng khẩn cấp, liên tục nhìn vào trong thành, chỉ mong Hồng Thư kịp thời đưa vôi phấn đến, như vậy, mới có thể tránh được tai họa lần này!



Lúc này, tiếng đàn đã đình chỉ, Ngân Diện nhảy lên, khi thấy Vãn Thanh, nhất thời sững sờ, rồi sau đó ánh mắt lạnh đi: "Tại sao nàng lại lên đây! Nơi này quá nguy hiểm, mau đi về!"



"Người gặp hiểm cảnh, ta làm sao có thể ung dung ngồi trong trướng hưởng yên bình?" Vãn Thanh hỏi ngược lại, ánh mắt lãnh liệt mà kiên quyết, Ngân Diện đã cứu nàng nhiều lần như vậy, chẳng lẽ nàng lại là người vong ân phụ nghĩa!



Lời của nàng, khiến Ngân Diện cảm động, cũng khiến Phượng Cô giận đỏ mắt, nhưng chỉ có thể đứng một bên, tức giận muốn nổ cả Hệ thống cấm nói bậyg ngực, nàng nhất định phải ở trước mặt hắn, tình chàng ý thiếp với Ngân Diện thì mới được sao?



Cái gì gọi là thân hãm hiểm cảnh, nàng không thể ung dung ngồi trong trướng hưởng yên bình? Mấy câu nói này, nghe thế nào cũng có nghĩa bóng.



Nhưng hắn biết lúc này mà tức giận vì chuyện này thì thật không đúng tình huống.



Nhưng tức giận đầy một bụng, làm cho lòng người cũng đau, phổi cũng nứt ra, vẫn không thể phát tác, chỉ có thể dồn nén buồn khổ lại, hành hạ trái tim!



Lúc này, quân địch ngoài thành đang hô to "Hướng vào! Hướng vào!" Vang vọng cả bầu trời, một cái thang được bắc lên tường thành, một lính địch ngã xuống, lại một người đi lên, hoàn toàn không có ý ngừng.



Vãn Thanh vô cùng khẩn cấp, đúng lúc này, tiếng của Hồng Thư vang lên như tiên lộ: "Nhị phu nhân, vôi phấn tới!"



Một xe ngựa đầy ắp vôi phấn được đẩy đến, Vãn Thanh thầm kêu tốt quá, kéo Ngân Diện qua: "Ngân Diện, lúc này gió hướng nam, ngươi cho người tung vôi phấn, quân địch trở tay không kịp, bọn họ ùa lên, đúng là thời cơ tốt!"



Ngân Diện nhìn xe ngựa vôi phấn, nghe Vãn Thanh nói xong, trên mặt rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười nhẹ, giương một tay lên, chỉ huy chúng tướng lấy vôi phấn, chuẩn bị sẵn sàng.



Lệnh vừa ban ra, vôi phấn được tung thẳng xuống, gió nam khẩn cấp, vôi phấn theo cơn gió, trùm kín quân địch, kẻ nào cũng đỏ sưng mắt mà không thể làm gì.