Thất Thân Làm Thiếp

Chương 17 : Nhất tiếu mạt

Ngày đăng: 18:07 19/04/20


Giữa trưa ngày hôm sau Vãn Thanh mới trở mình tỉnh dậy.



Suốt hai ngày ngủ mê mệt vừa tỉnh dậy không hiểu chuyện đang xảy ra liền hỏi Song nhi: "Chúng ta lên xe ngựa khi nào vậy, sao ta không hề hay biết gì?"



Song nhi vừa thấy nàng tỉnh lại, hai mắt dỏ hoe, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Bởi vì Phượng Cô nói nàng bất quá chỉ ngủ một ngày vậy mà Vãn Thanh liền một lúc ngủ gân hai ngày. Song nhi bản thân không biết phải làm thé nào cho phải, muốn tìm Phượng Cô để hỏi nhưng hắn cơ bản là không để ý tới nàng. Nàng sợ tiểu thư không tỉnh lại nữa. Nàng lại tới hỏi Hồng Thư nhưng Hồng Thư cũng không biết gì nhiều nhặn hơn.



Nàng không biết nên làm gì, suy nghĩ rối loạn, khóc lóc cả ngày, vừa hay Vãn Thanh tỉnh lại nàng cũng như được hồi sinh.



"Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh lại, nếu người không tinh lại thì Song nhi biết phải làm sao đây!!"



"Ta làm sao vậy?" Vãn Thanh hỏi.



Song nhi liền kể lại mọi việc xảy ra cho nàng nghe.



Vãn Thanh càng nghe càng sợ, nàng cũng là người biết qua chút y thuật, tuy ít dùng đến nhưng cũng đã nghe qua loại chất độc này.



Trong lòng nàng biết được loại chất độc này cực kì hiếm, người bình thường về cơ bản không thể sở hữu được nó. Một năm gàn đây loại chất độc này cực ít xuất hiện, nghe nói là trước đây một nữ tử giang hồ vi thống hận người yêu quá phong lưu nghiên cứu chế tạo ra một thoại chất độc, bề ngoài có vẻ là vô hại nhưng thực sự là thập phần nguy hiểm.



Nghe xong chuyện nàng đã hiểu vì sao bản thân lại không nhớ gì, ngủ dậy cơ thể mệt mỏi. Đầu óc hỗn loạn, lộn xộn, thật giả lẫn lộn.



Nàng nhẹ nhàng ôm Song nhi: « Ngoan nào, đừng khóc, ta chẳng phải là đã không sao rồi đúng không? »



« Huhu, Song nhi tưởng rằng,… huhu. Tiểu thư sẽ không tỉnh lại nữa…. » Song nhi vừa nói vừa khóc nức nở, âm thanh đứt quãng nghẹn ngào.
Vãn Thanh khi nhăn mặt vô cùng dễ thương, khả ái động lòng người.



Ngồi trong xe ngựa phía trước, những chuyện kia không lọt khỏi mắt Phượng Cô, gương mặt vẫn lạnh lùng vô tình, bồng nhếch môi lên, cũng không hẳn là hắn cười, nói quá lên thì là một nụ cười nhạt nhẽo.



« Hồng thư ngươi thật xấu a, ngươi đã ăn qua chưa? » Vãn Thanh hỏi.



Hồng thư thấy vẻ mặt Vãn Thanh không hiểu rõ liền đáp: « Hồng Thư chưa có ăn qua, tại Hoàng Kỳ nói với ta là trái cây này vô cùng ngon ngọt, ta liền hái về cho người. Giờ nghĩ ra là Hoàng Kỳ lừa nàng, mặt có chút giận dữ: « Khá lắm Hoàng Kỳ, dám lừa ta, ta đi tìm nàng tính sổ. »



Hồng Thư vừa định đi tìm Hoàng Kỳ, lại bị Vãn Thanh kéo lại: "Thôi, bỏ đi, ngươi cũng biết, các nàng cũng không thích ta, không nên đi tìm phiền phức!"



"Nhưng… " Hồng Thư vẫn giận, mặt đỏ lên, cộng thêm bộ hồng y càng đẹp mắt.



"Ngồi xuống nói chuyện với ta đi!" Vãn Thanh lôi kéo tay nàng. Thấy Vãn Thanh như thế, nàng đành phải thôi, nhưng trong lòng tự nhủ nhất định sẽ đi tìm Hoàng Kỳ tính sổ.



"Tại sao ngươi không đi hầu hạ Gia?" Vãn Thanh lúc này mới nhớ ra, Hồng Hoàng Lam Lục tứ tỳ là thiếp thân thị tỳ của Phượng Cô, bình thường luôn ở bên hắn



"Không cần nữa, vừa rồi Nhị phu nhân tỉnh lại, ta liền xin Gia qua hầu hạ người, hắn không nói cái gì, vì vậy ta cứ tới đây."



Hóa ra là Phượng Cô đồng ý, Vãn Thanh nhủ thầm.



Ai cũng biết, nếu hắn không cho phép, thủ hạ không dám tự tiện hành động, Vãn Thanh cũng nhận ra, những người này đối với hắn là vừa kính vừa sợ.