Thất Thân Làm Thiếp

Chương 188 : – có con

Ngày đăng: 18:10 19/04/20


Khoảnh khắc nhìn Phượng Cô rơi xuống vách đá, rốt cục Vãn Thanh cũng cảm nhận được, cái gì gọi là hết hy vọng.



Giờ phút này, trái tim nàng đã chết hoàn toàn!



Tâm tình áy náy, thống hận, như một tấm lưới lớn, giăng lên nàng, rồi sau đó từ từ xiết chặt lại, cho đến khi nàng không thở được nữa mới thôi.



Vãn Thanh dùng đôi mắt trống rỗng nhìn vách đá, cho đến khi mất đi Phượng Cô, nàng vẫn chưa nói cho hắn biết: kỳ thật nàng đã tha thứ cho hắn từ lâu, cũng đã cảm động vì tình cảm của hắn từ lâu, đã không thể kiềm chế mà yêu hắn từ lâu, hắn làm sao có thể buông tay ra đi như thế!



Thậm chí nàng còn chưa kịp nói cho hắn, trong bụng nàng, đã có hài tử của hắn, kết tinh của một đêm mê loạn bởi ái tình.



Nhưng tất cả đều không còn kịp!



Đột nhiên, bụng nàng quặn đau, từng hồi từng hồi một, hành hạ bụng nàng, hành hạ từng dây thần kinh của nàng, tức thì toàn thân nàng vã mồ hôi lạnh.



Trước mắt nàng, nổ ra vô số chùm sáng chói mắt.



Bắp đùi có cảm giác ấm áp.



Nàng cả kinh, một cảm giác đáng sợ, như sóng biển xô lên người nàng.



Nàng sợ hãi nhìn hạ thân, trên làn váy xanh nhạt nở ra một bông hoa đỏ tươi!



Đồng tử nàng giãn ra, càng lúc càng lớn!



Không!



Hài tử của nàng!



Hài tử của nàng và Phượng Cô!



Ông trời! Không cần đối xử với nàng như vậy! Rốt cục nàng đã sai ở chỗ nào, mà phải đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ cả đời này, nàng không thể có một hài tử nào sao?


Vãn Thanh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát: "Lãnh tổng quản, rốt cuộc lụa và gạo đã gặp chuyện gì, tại sao không thể bán ra?"



Lãnh Sâm lắc đầu, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Bởi vì lúc ấy có đó có mấy cửa hàng gạo bị cháy liên tục, ta cảm thấy chuyện có chỗ không đúng, vì vậy tăng số người bảo vệ, nhưng không ngờ tên Mộ Dung không làm được gian kế này thì nảy ra gian kế khác, không biết hắn dùng thuốc hun khói gì, chỉ đốt từ xa xa, mà gạo bị đổi thành màu đen hết, lụa thì hắt phẩm màu lên, căn bản là không ai muốn mua, hôm nay những thứ đó vẫn đang chất đống trong kho!"



"Ngươi có chỗ lụa và gạo bị hư hỏng ở đây không?" Vãn Thanh hỏi.



"Có." Lãnh Sâm đáp, rồi sau đó cầm hai hộp đi ra.



Vãn Thanh mở ra nhìn, gạo màu đen nhánh, giống như bị nhiễm độc, nhìn thế này, khẳng định là không có người mua, về phần lụa, loang lổ màu sắc.



Nàng vừa mới xem sổ sách, nếu có thể bán chỗ gạo và lụa này, sẽ tăng thêm vốn quay vòng, nhưng khách hàng không có, phải làm thế nào mới bán được đây?



Trong lòng của nàng, trào lên một ý chí quật cường, nàng không thể để cho Phượng Vũ Cửu Thiên mất đi một công việc kinh doanh nào, tất cả đều là tâm huyết của Phượng Cô. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



Vãn Thanh kiên trì suy nghĩ, nàng ngẩng đầu: "Lãnh tổng quản, tạm thời không cần đóng cửa hàng, một gian cũng không cần, cho ta thời gian hai ngày, ta nghĩ biện pháp."



"Nhưng mà…… "



"Lãnh tổng quản, hãy tin tưởng ta một lần! Nếu muốn đóng cửa, không cần đến thời gian hai ngày, nếu hai ngày sau ta vẫn không nghĩ ra đối sách, đến lúc đó đóng cửa cũng được." Vãn Thanh nói.



Nàng nghĩ, trời không tuyệt đường người, chỗ gạo này bị hun khói, chắc chắn có phương pháp giải độc, về phần lụa, mặc dù không quen thuộc, nhưng lớn lên trong nhà giàu, mặc dù nàng không thích lụa, nhưng phụ thân thì rất thích mặc trường bào bằng lụa, hơn nữa lụa tương đối quí giá, những nhà giàu có chắc không thiếu cách tẩy màu loang trên lụa.



Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có biện pháp, dù phải bán với giá thấp, có thể bán ra ngoài, là đã tốt hơn rất nhiều rồi.



"Nếu Phu nhân đã nói như vậy, vậy kéo dài thêm hai ngày, xem Phu nhân có cao chiêu gì." Lãnh Sâm nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của nàng, thì không nói nữa, đối với Vãn Thanh, mặc dù hắn không có thiện cảm, bất quá, nàng muốn cứu vãn tình hình hình tài chính thiếu thốn hiện này, cũng không phải chuyện dễ, hắn nghĩ muốn nổ đầu vẫn không ra đối sách, nàng chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể có biện pháp gì?



Không đành lòng làm trái lời nàng, dù sao cũng chỉ kéo dài thêm có 2 ngày.



" Làm phiền Lãnh tổng quản xem xét lại tất cả, về phần gạo và lụa, ta …đi trước xem một chút." Vãn Thanh nói, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.



Bầu trời trong xanh, thời gian không có Phượng Cô, nàng càng phải sống thật kiên cường!