Thất Thân Làm Thiếp
Chương 197 : – lạc trong sương mù
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Từ ngày đó, hai người không gặp nhau nữa, bởi vì hiện tại Mộ Dung Kiềm đang ở Thương Thành, nếu Kim Bất Hoán không có mặt ở Thương Thành, tất sẽ khiến Mộ Dung Kiềm sinh nghi, dù sao Mộ Dung Kiềm cũng không phải kẻ đơn giản, không dễ đối phó.
Mọi chuyện âm thầm tiến vào quỹ đạo của nó, một khắc cũng không ngừng nghỉ, có thể biết hắn bình an, nàng liền cảm thấy thỏa mãn, không thể vì muốn thư giãn mà thất bại.
Nhưng chuyện đáng vui mừng nhất là, mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng rất thuận lợi, thuận lợi đến mức không thể không hoan hỉ, cứ cách vài ngày Lãnh Sâm lại phái người đưa sổ sách tới, nhân tiện âm thầm gửi thư mật về kế hoạch đang tiến hàng.
Bởi vì biết hắn bình an, chuyện làm ăn nàng liền để cho hắn và Lãnh Sâm điều hành, nàng an tâm nghỉ ngơi, tâm trạng thỏai mái, người cũng dễ chịu, thân thể, cũng dần dần khỏe hơn.
Trong khoảng thời gian này, nàng chăm chỉ uống thuốc đúng giờ, đứa con trong bụng lớn rất nhanh, khi mang bầu đến tháng thứ 8, bụng nàng đã tròn căng, mỗi ngày có thể âu yếm đứa con trong bụng, chính là chuyện vui vẻ nhất của nàng.
Đứa bé đã biết cử động, mỗi ngày đều rụt rè giơ nắm tay ra tiếp xúc với mẫu thân, khi chạm lên nắm tay của đứa con trong bụng, cảm nhận sức sống của nó, tình thương của người mẹ trong lòng nàng lại dâng lên như nước thủy triều.
Có đôi khi nàng nằm trên ghế dài, từ từ nhắm hai mắt, không tự giác mơ đến một cảnh tượng:
Nàng ngồi trong tiết trời ấm áp của cuối đông đầu xuân, thời tiết nhẹ nhàng mà tốt đẹp, ấm áp mà thân thiết, đứa con bé nhỏ của nàng chạy chơi khắp vườn, ai nấy đều nở nụ cười, hạnh phúc mà thỏa mãn.
Đó chính là điều nàng muốn.
Một gia đình đơn giản, một hạnh phúc đơn giản.
"Tiểu thư! Người nghĩ cái gì mà cười một mình vậy! Cười như ăn vụng mật vậy!" Song nhi vừa ra đã thấy tiểu thư nằm phơi nắng tự cười một mình, dáng vẻ rất thoải mái, không khỏi thắc mắc.
Vãn Thanh quay đầu lại, đưa mắt nhìn Song nhi, cũng đến lúc rồi, chờ nàng sinh xong, sẽ chỉ hôn cho Song nhi, không bắt Tề thị vệ phải chờ quá lâu, lại đưa mắt nhìn viên thị vệ đang đứng đằng xa, khẽ cười nói: "Ta đang suy nghĩ, đã đến lúc chỉ hôn cho Song nhi! Tiểu thư ta đã đi lấy chồng, cũng sắp làm mẹ, sao có thể không suy nghĩ cho ngươi chứ!"
Dứt lời liền hài hước nhìn Song nhi, Song nhi đỏ mặt, rất có dáng vẻ một thiếu nữ: "Song nhi không lấy chồng! Song nhi muốn hầu hạ tiểu thư cả đời! Không muốn lấy chồng!"
"Ngươi không lấy chồng sợ là có người không đồng ý!" Vãn Thanh vừa nói vừa ám chỉ.
Mặt Song nhi càng đỏ hơn: "Ai dám không chịu a! Ta lấy chồng hay không liên quan gì đến kẻ nào chứ!"
"Không nhất định là thế, không chừng Tề thị vệ người ta còn đang muốn oán ta hủy đi một mối nhân duyên kìa!" Vãn Thanh cười nói, đưa cánh tay ngọc ngà lên, chỉ vào Tề thị vệ đang đứng nghiêm ngòai cửa.
"Tiểu thư, người giễu cợt người khác! Việc này đâu có liên quan gì tới hắn, không thèm nghe người nói nữa!" Song nhi vừa nói vừa xoay người.
Vãn Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, Tề thị vệ nhân phẩm không tệ, Song nhi cùng hắn lại là lưỡng tình tương duyệt, nàng cũng thấy thỏa mãn, vì vậy kéo tay Song nhi: "Song nhi, ngươi đi theo ta đã nhiều năm, tâm tư của ngươi ta còn có thể không hiểu sao? Ta hiểu lòng người, từ trước tới giờ ta luôn coi ngươi như tỷ muội, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, muội muội của ta đến tuổi kết hôn, ta sao có thể không quan tâm? Ban đầu ta cho là không có cơ hội cho ngươi một hôn sự tốt, hôm nay có cơ hội, làm sao có thể để ngươi nhỡ nhàng! Hơn nữa, nếu gả ngươi cho Tề thị vệ, không phải là ngươi vẫn chiếu cố ta được sao."
"Tiểu thư! …" Song nhi nghe thế, hai mắt ngấn lệ, gục xuống vai Vãn Thanh khóc nức nở, có thể hầu hạ một tiểu thư nhân hậu như Vãn Thanh, chính là phúc khí của Song nhi.
"Ngốc quá đi, khóc cái gì, nên cao hứng mới đúng!" Vãn Thanh khẽ cười nói, nhìn Tề thị vệ đang nhìn Song nhi với vẻ quan tâm, ra vẻ thấu hiểu cười một tiếng: "Nếu ngươi còn khóc nữa, Tề thị vệ lại nghĩ là ta khi dễ ngươi!"
"Hắn dám… nghĩ như vậy, ta sẽ không để ý tới hắn nữa!" Song nhi vừa nói vừa lau nước mắt.
Dáng vẻ cố chấp của Song Nhi làm Vãn Thanh cũng phải bật cười: "Được rồi, nhìn bộ dạng hung dữ của ngươi đi, đừng để người ta sợ quá chạy mất đó!"
Dưới thái dương ấm áp, mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng, Vãn Thanh thở dài một hơi, thì ra mùa xuân đã tới.
Song nhi, đã tìm được người để yêu.
Tên ác nhân Mộ Dung Kiềm kia, không lâu nữa, sẽ phải chịu thất bại thảm hại.
Nam tử từng khiến nàng hận cực độ, nay lại khiến nàng yêu hắn vô cùng, cũng trở thành người ở bên cạnh nàng.
Vãn Thanh cảm động với sự tỉ mỉ của Lục Cầm, nhưng lần này nàng về Thương Thành là để gặp lão thái nãi, làm sao có thể về nhà mẹ đẻ trước? Vì vậy lắc đầu: "Về Phượng Trang trước đi! Thăm lão thái thái xong quay lại đây cũng được."
"Phu nhân, không cần câu nệ chuyện lễ tiết, chỉ là thuận đường, hơn nữa sắc trời đã tối." Lục Cầm vừa nói, đã xuống ngựa, đi gõ cửa.
Vãn Thanh đành thôi, không nói gì nữa, hơn nữa đúng là nàng rất nhớ mẫu thân, nỗi nhớ nhung đang dần trào lên ngực. Nhưng nàng có cảm giác tất cả rất quái lạ, nhất là Lục Cầm. Nhưng quái lạ ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được, chỉ cảm thấy hành vi của Lục Cầm không giống ngày thường chút nào.
Lúc này, mẫu thân nàng đã được a hoàn dìu ra đến cửa, từ khi còn cách cửa xa xa mẫu thân đã bắt đầu khóc
Vãn Thanh nhất thời bị giật mình, sững sờ ngồi trên xe, nước mắt tự động trào ra, 2 năm không gặp, mẫu thân già thêm không ít, mặt thêm nếp nhăn, mái tóc thêm bạc.
Vãn Thanh vội vã lau nước mắt, nhào về phía mẫu thân, kích động kêu lên: "Mẫu thân, nữ nhi đã trở về!"
Rồi sau đó, chỉ có thể khóc, không thể nói thêm gì nữa.
Lần này gặp nhau, không khỏi khiến ai nhìn thấy cũng rơi nước mắt.
"Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!" Mẫu thân liên tục nói, cũng mừng rỡ vô cùng, rồi sau đó lại kéo tay nàng: "Bên ngoài rất lạnh, mau vào phòng đi, cha con cũng sắp về rồi."
"Vâng." Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, dù đã sắp làm mẹ, nhưng ở trước mặt mẫu thân, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, chỉ mong có thể dựa vào lòng mẫu thân.
Vào bên trong phủ, Vãn Thanh thấy bốn phía giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm treo khắp nơi, chỗ nào cũng dán chữ song hỉ màu đỏ, người làm thì bận tối mắt, nhưng ai nấy đều có vẻ vui mừng hạnh phúc.
"Mẫu thân, trong nhà có chuyện vui sao?" Vãn Thanh hỏi, rồi sau đó nghĩ một chút, vui mừng hỏi han: "Tương Cầm xuất giá sao?"
Tương Cầm cũng đến tuổi thành hôn rồi.
Mẫu thân ngẩng đầu, nhìn Vãn Thanh, há miệng, dường như muốn nói gì đó, sau đó lại như nhớ ra điều gì, chỉ nói hàm hồ cho qua: "Không phải, việc này ngày mai nói sau."
Rồi sau đó nói chuyện khác cho có lệ.
"Không phải Tương Cầm? Vậy là ai?" Vãn Thanh hỏi, mối băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn, cảm giác như bản thân đang bị dối gạt điều gì.
Mà hình như, trừ nàng ra ai cũng biết chuyện, sau khi vào thành, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
"Haizzz, Thanh nhi đừng quan tâm nữa, ngày mai con sẽ biết!" Mẫu thân cúi đầu, hình như có chuyện gì khó nói.
"Mẫu thân, có chuyện gì người còn không thể nói với Thanh nhi sao? Chẳng lẽ phụ thân…" Vãn Thanh hỏi, giọng nói lạnh thêm vài phần, bởi vì nàng đang thầm phỏng đoán. Thượng Quan phủ này, trừ… khả năng Tương Cầm có chuyện vui, chỉ có thể là Thượng Quan Hoằng!
Nhưng phụ thân đã lớn tuổi, chẳng lẽ còn muốn nạp thiếp sao?
Nhưng tổ chức linh đình thế, còn không khí vui mừng này, khiến Vãn Thanh cảm thấy không thể nghi ngờ.
"Thanh nhi, con đừng nghĩ bậy! Không phải như con nghĩ đâu!" Mẫu thân vừa nghe thấy thế, không ngờ Vãn Thanh lại nghĩ đến khả năng đó, vì vậy vội vàng giải thích.
"Vậy là chuyện gì?" Vãn Thanh cảm giác mẫu thân có chuyện khó nói, nhưng vì sao lại khó nói chứ?
"Thanh nhi, nghe nương một lần, đừng hỏi, ngày mai ngươi sẽ biết! Mẹ con chúng ta đã 2 năm không gặp, tối nay, phải kể cho nương nghe 2 năm qua con đã trải qua những chuyện gì mới được." Mẫu thân nói, rồi sau đó không nhiều lời nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của mẫu thân, Vãn Thanh cũng không tiện hỏi…nữa, chỉ băn khoăn đến không thở được. Nhưng nàng không biết, chuyện lần này, nàng chính là nhân vật chính.