Thất Thân Làm Thiếp
Chương 206 : – bảo bối khó dỗ
Ngày đăng: 18:10 19/04/20
Nếu Phi nhi và Nộn nhi ở chỗ Tà Phong, nàng cũng yên tâm, chỉ cần biết là 2 đứa bé đang ở với Tà Phong, nàng biết là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng không khỏi thở dài, đã năm năm, từ lúc xảy ra sự kiện đấy, Tà Phong vẫn không chịu gặp lại nàng, có lẽ là do hắn cảm thấy hổ thẹn!
Nhưng, từ trước tới nay, nàng vẫn chưa từng trách hắn.
Sự kiện kia, vốn dĩ không phải sai lầm của hắn.
Sở dĩ hắn là Tà Phong, vì hắn đối đãi với người khác rất chân thành, nếu hắn mưu mô tính toán trong chuyện đối xử với người khác, chưa chắc nàng đã coi hắn là bằng hữu tốt.
Nàng cũng không chủ động đi tìm hắn, nàng biết, chung qui sẽ đến một ngày, hắn thông suốt mọi chuyện, tự nhiên hắn sẽ đến tìm nàng, nàng nghĩ rằng, ngày đó, hẳn là sắp đến.
Không biết Phi nhi làm thế nào lại quen biết hắn.
Nhẹ nhàng khép phong thư lại, bờ môi Vãn Thanh nở một nụ cười như có như không.
Nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, hắn có chút gian trá, chút tinh nghịch ham chơi, còn giả làm kẻ du côn để chọc cho nàng vui, lúc đó tuy là bị bắt cóc, nhưng nàng lại không có chút cảm giác sợ hãi nào.
Chỉ vì nhãn thần của hắn trong veo thuần khiết, nàng liền biết hắn sẽ không hãm hại nàng.
Không nghĩ ra, hắn dĩ nhiên sống ở Thương Thành, nhìn địa chỉ của hắn, nàng có chút ngoài dự đoán, đáng ra hắn nên sống cuộc đời không cố định, lấy trộm làm vui, lấy trộm giúp người, lấy trộm mà sống, lãng du thiên hạ.
Từ lúc nào hắn lại có quyết định an cư.
"Chuyện gì vậy? Hai đứa ở đâu rồi? " Phượng Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy Vãn Thanh, hỏi, chẳng qua, nhìn thần sắc thả lỏng của nàng, hắn biết hẳn là tin tức tốt, vì thế hắn cũng yên tâm theo.
"Cũng là có duyên, hai đứa gặp 1 cố nhân, hiện giờ vô cùng an toàn, chúng ta ngủ trước đi! Ngày mai thiếp sẽ đi đón 2 đứa về! " Vãn Thanh nhẹ giọng trả lời, không nói cho Phượng Cô là cố nhân nào, bởi vì giữa Phượng Cô và Tà Phong có hiềm khích lớn, cả 2 đều ngứa mắt khi thấy kẻ kia, nếu để hắn biết, chỉ sợ dù trời đã tối đen hắn cũng đòi đi đón 2 đứa con về bằng được.
"Cố nhân? Là cố nhân nào mà thần bí vậy? " Phượng Cô hơi nheo mắt lại, suy nghĩ một chút sau đó hỏi.
Tà Phong mệt đến mức ngồi phịch xuống đất, đầu hàng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn tiểu tổ tông trước mắt: "Thật là một cuộc gặp đắt giá, con đừng khóc nữa, ta thật sự là không còn cách nào! "
Thật lòng, lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện gì là chuyện khó khăn nhất thế gian.
Không thể không bội phục những người làm cha mẹ, làm thế nào mà dỗ được…những bé con này, so với việc luyện võ công mà hắn từng trải qua, thật sự là khó hơn cả trăm lần!
Hắn hoàn toàn không tìm được điểm mấu chốt để giải quyết!
Tà Phong đành đưa mắt nhìn Phượng Phi đứng một bên: "Tiểu tử, cô bé là muội muội của con, con dỗ muội muội đi ngủ đi! "
Phượng Phi cũng cúi đầu thở dài, không biết phải làm như thế nào cho phải, từ trước tới giờ bé chưa từng biết Nộn nhi lại khó dỗ thế, giả dụ là ban ngày, đưa cô bé đi đâu chơi, cô bé đều ngoan ngoãn đi theo, mà còn chơi đùa rất vui vẻ.
Có đôi lúc không cẩn thận ngã đau, bé chỉ dỗ dành mấy câu, cô bé liền nín khóc mỉm cười, nhưng lúc này lại là ban đêm, thật là mở rộng tầm mắt với công phu khóc lóc của cô bé. Bé cũng dùng biết bao cách rồi, vẫn chỉ là vô ích!
Nhưng cô bé khóc thế, bé nhìn vào cũng đau lòng, thế là đi lên phía trước, ôm chặt lấy Nộn nhi: "Nộn nhi ngoan ngoan, đừng khóc nữa, muội muội đừng khóc, ngày mai ca ca dẫn muội ra chợ mua kẹo đường hình người, chính là thứ muội thích ăn nhất! Còn mua búp bê đất nữa, được hay không? " bình thường thì dùng cách này là hữu hiệu nhất, lần này, chỉ hy vọng cũng có thể thành công, nếu bằng không, bé cũng đầu hàng!
Nộn nhi vừa nghe, liền ngừng khóc, Phượng Phi cho là đã dỗ thành công, liền buông lỏng vòng ôm.
Nhưng có ai biết, mới buông lỏng một nửa, đã thấy Nộn nhi ngẩng đầu nhìn Phượng Phi rồi lại khóc oa oa tiếp, dáng vẻ tủi thân như bị bỏ rơi, khóc còn lớn hơn trước: "Nhưng Nộn nhi hiện tại muốn mẫu thân, muốn cha cơ … " Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Phượng Phi buông xuôi, nhìn sư phụ: "Sư phụ, Phi nhi thật sự không có cách nào! "
Tà Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, lóe ra 1 ý tưởng, đi lên trước, chạm nhẹ lên ngực Nộn nhi, liền thấy tròng mắt Nộn nhi nhẹ nhàng đóng lại, sau đó hắn nhanh chóng bế Nộn nhi lên.
Phượng Phi thấy thế, giật nẩy người: "Sư phụ, người làm gì với Nộn nhi vậy! Con bé còn nhỏ, bị điểm huyệt sẽ hại đến thân thể! "
Tà Phong nhíu mày, không vui nói "Con cho rằng chỉ có con biết đau lòng vì Nộn nhi sao! So với con, ta còn đau lòng hơn, cô bé chính là tâm can bảo bối của ta! Ta điểm huyệt ngủ của cô bé, chỉ là nhất thời, về đến phòng ngủ sẽ giải huyệt, đến lúc đó cô bé đã ngủ sâu, không có việc gì! "