Thất Thân Làm Thiếp

Chương 23 : Tà phong

Ngày đăng: 18:07 19/04/20


Nửa đêm lúc đang mơ hồ ngủ, Vãn Thanh chợt thấy trên vai bị một người điểm huyệt, rồi sau đó bị con người tàn bạo đó vắt ngang người nàng trên vai khởi chạy.



Vãn Thanh trong đầu giật mình, định bụng hô hoán lên, miệng nhấp nháy mới phát hiện ra căn bản nàng kêu không nên lời, toàn thân không thể nhúc nhích dù là một điểm.



Trong bóng tối mù mịt, đột ngột trí nhớ trong đêm hôm đó lùa về hiện lên trong đầu nàng, nàng hoảng sợ, toàn thân không ngừng cố giãy dụa, ánh mắt mở thật lớn, cố gắng nhìn rõ bộ dạng của người kia. Nàng biết giờ phút này không thể sợ hãi, càng sợ hãi càng sẽ chỉ càng khiến cơ hội tự cứu lấy mình bị bỏ mất. Cố gắng hít thở thật sâu, bắt buột bản thân phải từ từ bĩnh tĩnh, tỉnh táo.



Nàng phát hiện người này không phải Phượng Cô, bởi trên người hắn không có mùi đàn hương mà Phượng Cô vẫn có, mà người này mang theo mùi thanh tùng. Nàng vốn trong tâm cứ nghĩ là do Phượng Cô, có thể mặc kệ hắn muốn làm gì cũng không sợ.



Nhưng họa vô đơn chí, đây không phải là hắn a…



Tên hắc y nhân khieng người đi, rồi sau đó biến mất trong rừng rậm mà Phượng Cô cùng cả đoàn thị vệ không một người phát hiện ra chuyện này, thật đáng buồn cười.



Bất quá không thể trách được, bởi tên Hắc y nhân này tựa hồ có chuẩn bị kỹ càng rồi mới hành sự, đoán chắc thời điểm bọn thị vệ thay ca mới hành động, hơn nữa khinh công siêu phàm, trong thời gian thị vệ thay ca ngắn ngủi mà đã có thể tẩu thoát, cũng không kinh động dù là một mảng lá cây.



Một tia cơ hội dành cho nàng cũng không hề có. Liền sau đó đã bị hắn mang đi.



Chờ cho đến lúc hắn dừng lại, không biết là đã bao xa.



Vãn Thanh không muốn cũng biết rằng Phượng Cô cùng đoàn người đã ở rất xa nàng.



Vì Hắc y nhân khinh công thập phần siêu phàm, chạy trốn so với kẻ nào cũng nhanh hơn, lại trong thời gian dài đến vậy, nàng đoán qua chắc cũng đã cách xa hơn 10 dặm.



Hắc y nhân kia đưa nàng hướng tới một đống rơm rồi sau đó tự nhiên tháo miếng khăn đen che mặt xuống.



Lộ ra một khuôn mặt trẻ tuôi, mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, xem ra tuấn tú như mặt trời, thập phần tuấn khí. Giờ phút này vẻ mặt đắc ý nụ cười của hắn không làm cho người ta có cảm giác chán ghét.



Vãn Thanh nghĩ, người này bắt mình nhưng tại sao nàng không nhìn thấy trên mặt hắn có chút ác ý gì? Qủa nhiên là kỳ quái.



Thấy hắn hướng tới phía nàng, điểm nhẹ hai huyệt thượng giải huyệt nói cho nàng.
Chủ hàng liền đi vào kho hàng cầm một bao lạc ra cho hắn.



Chủ hàng lại hỏi người thứ hai: « Ngươi muốn mua cái gì? »



Người thứ hai trả lời: « Ta muốn mua một bao lạc. »



Chủ hàng khó chịu: « Tại sao ngươi không nói sớm? »



Chủ tạp hóa đã có điểm bực mình nhưng vẫn phải đi lấy, bèn gọi thê tử cùng đi xuống kho.



Trước lúc đi xuống kho, lão hỏi người thứ ba: « Ngươi cũng muốn mua một bao lạc hả? »



Người thứ ba nói: « Không phải. »



Lão chủ tạp hoa liền xuống lấy một bao lạc cho ngươi thứ hai sau đó cũng thê tử quay lên.



Sau đó lão liền hỏi người thứ ba: « Vậy ngươi muốn mua gì? »



Tà Phong nói đến đoạn này quay đầu về phía Vãn Thanh hỏi: « Ngươi đoán người nọ muốn mua cái gì? »



Vãn Thanh vốn không muốn để ý đến hắn, vì vậy từ đầu đến cuối không nói năng gì, thấy hắn hỏi nàng cũng không đáp, ai ngờ hắn không tức mà cũng không giận, hướng tới mặt nàng tự nói câu trả lời: « Người thứ ba nói: « Ta muốn mua hai bao lạc. » ( hay hay, ha ha ha.)



Hắn vừa nói xong, Vãn Thanh rốt cục không nhịn được cười, quay ra nhìn hắn một cái, vẻ mặt cố tình làm giận dữ không còn giữ nổi nữa.



Tà Phong thấy nàng cười một tiếng, trong lòng cũng khẽ mỉm cười, sau đó vui vẻ nói: « Ta kể chuyện cười thì không ai có thể không cười. »



Vãn Thanh thấy tâm trạng hắn đắc ý, vì vậy vội thu lại nụ cười, giả bộ lãnh đạm, cố ý đáp: « Ta chính là sợ nếu như không cười, chuyện cười của ngươi lại thành câu chuyện phiếm nhạt nhẽo. Ta chi là không muốn thế nên mới cười. »