Thất Thân Làm Thiếp

Chương 35 : – trúc diệp thanh

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


"Trúc diệp thanh là tên loại rượu thượng hạng nhưng cũng là tên xà độc." Hắn di chuyển chén rượu, hướng về phía Vãn Thanh hỏi: "Ngươi cũng biết Trúc diệp thanh này là một loại độc xà chứ?" (rắn độc)



Vãn Thanh suy tư, đại khái cũng biết, mặc dù chưa từng gặp qua xà độc trúc diệp thanh nhưng cũng có thấy qua sách.



Là một loại độc xà cực độc (rắn), toàn thân xanh thẫm, từ mắt đến dọc thân bụng hai bên và đuôi đều có sắc điều văn hoàng bạch, đuôi màu hồng nâu, vô cùng đẻm mặt, nó thích tính nhiệt, thông thường hay thấy ở nơi nóng bức.



"Xem ra ngươi cũng biết rõ." Hắn không đợi Vãn Thanh trả lời lại nói tiếp. Hắn là người thông minh, chỉ nhìn phản ứng trên mặt Vãn Thanh hắn hiểu nàng tất nhiên là biết.



"Từng xem trong sách ở thư phong, cũng chưa từng gặp qua." Vãn Thanh gật đầu nói. Trong lòng có điểm không rõ hắn vì sao đột nhiên nhắc tới loại độc xà trúc diệp thanh này.



Chắc do chuyện trùng tên nên hắn mới nhiều lời như thế.



Nhưng nàng tin một điều, hắn không phải là loại người nói bừa, hắn là loại người mà mặt luôn lạnh lùng, một lời nói đáng giá ngàn vàng (nhất tự thiên kim *), tại sao lại đối với nàng đột nhiên nhiều lời đến vậy.



Lúc này trong lòng nàng mơ hồ đã có điểm bất an.



Mơ hồ, phảng phất đoán xem hắn định làm gì, thần sắc trên mặt hắn không bộc lộ điều gì, trên mặt nhất nhất tà khí, phượng nhãn chăm chú nhìn chén rượu trúc diệp thanh.



Vãn Thanh vịn tay lên bàn, có điểm không an tâm, nắm chặt tay lại.



"Vãn Thanh có muốn nhìn thấy tận mắt trúc diệp thanh không? Vẻ đẹp thật sự là mỹ lệ a?". Hắn đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thanh, bạc môi khinh động, ôn nhu nhẹ nhàng phun ra lời nói.



Khước lần này đến lần khác là đòn chí mạng.



Vãn Thanh trong tâm không khỏi run sợ, hắn đúng là lãnh khốc.




"Làm gì? Nhìn là biết chuyện gì?" Phúc bá nhìn thấy Vãn Thanh té ngã trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt, bộ dáng thất thần liền hướng về phía Phượng Cô lớn tiếng quát.



Hồng thư từ phía sau theo tới, vội vàng đỡ Vãn Thanh dậy: « Nhị phu nhân, người làm sao vậy? »



Hồng thư nhìn qua liền hiểu rõ sự việc, tối hom nay nàng có nghe Gia sai người đi bắt một con rắn Trúc diệp thanh. Nàng lúc ấy nghe được đoán là Gia muốn đối phó với Nhị phu nhân, chính là nàng thường ngày thấy Nhị phu nhân luôn giữ vẻ mặt tỉnh táo kiên kịnh, không giống như loại người sợ rắn.



Không nghĩ tới Nhị phu nhân sợ rắn như vậy, tình trạng thảm thê tới mức này.



Nàng nhẹ nhàng giúp Vãn Thanh: « Nhị phu nhân đừng sợ. »



Phúc bá nhìn Phượng Cô, ánh mắt lạnh nhạt: « Ngươi có thể làm như thế với nữ tử sao? Ta xem ngươi rồi sẽ đến một ngày phải hối hận. »



Lão bá nói xong, quay sang Hồng Thư nói: « Đỡ Nhị phu nhân, đưa người nghỉ ở hậu viện, xem ai dám khi dễ nữa,. » Lời nói phảng phát khiêu khích, cùng nổi giận.



Hồng Thư nhìn về phía Phượng Cô, người vừa ra lệnh, trừ lão phúc ra… không ai dám ngược lại mệnh lệnh của hắn.



Lại thấy Phượng Cô không nói gì, lão phúc cũng không có ý nói thêm gì, nàng theo hầu Gia lâu tất nhiên rõ ý của hắn, lúc này mới dám giúp Vãn Thanh theo lão phúc đi.



Đương nhiên, Phượng Cô không dự định cho Vãn Thanh ngủ tại nơi này, hắn biết rõ lão phúc đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, chẳng qua cố tình dọa nàng một phen, hôm nay dọa thế cũng đủ rồi, tất nhiên thả nàng đi. ( Đồ khốn Phượng Cô, Kún giết chết anh.)



________________



* nhất tự thiên kim: thừa tướng Lã Bất Vi nước Tần thời Chiến Quốc tập hợp môn khách viết cuốn Lã Thị Xuân Thu, viết xong treo ngoài cửa thành Hàm Dương, nếu ai có thể sửa hoặc thêm bớt dù chỉ một chữ (nhất tự) cũng thưởng nghìn vàng (thiên kim