Thất Thân Làm Thiếp
Chương 38 : – tàn nhẫn không nhìn nhân mạng
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Hồng Thư chĩa thẳng kiếm vào tử huyệt của hắc y nhân ở giữa Toàn Phong Trận.
Sau khi Toàn Phong Trận bị phá, Sâm tổng quản lập tức vung roi, như xà xuất động, ra chiêu vô cùng độc ác, một roi đưa ra thì một hắc y nhân bị thương, một roi thu về thì một hắc y nhân bị tung lên rồi đập người xuống đất. Thấy vậy Vãn Thanh không khỏi muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng từng thấy người ta dùng dao dùng kiếm, nhưng chưa từng gặp qua kẻ dùng roi, trình độ lại đến mức xuất thần nhập hóa. Ngọn roi trong tay hắn như vật thể sống có sinh mệnh, hơn nữa còn có bách biến công phu, lúc cứng rắn như thương, khi sắc bén như kiếm, đôi khi thì mềm mại như lụa.
Sâm tổng quản võ công đã đột phá như thế này, Phượng Cô võ công ắt hẳn phải phi thường hơn người? Vãn Thanh hốt nhiên có điểm không dám tưởng tượng, khó trách Hồng Thư vừa mới nói có hắn ở đây mọi sự không cần sợ hãi, có thể thấy được sự an tâm đấy.
Sâm tổng quản một than xông pha, tứ đại thị tỳ phía sau cũng không cam lòng đứng nhìn, tứ kiếm tề phát, trong phút chốc, như bốn đóa hoa vây quanh hắc y nhân mà nở rộ ra.
Đao kiếm đụng nhau, ánh sáng chói lòa, âm thanh chói tai.
Tứ đại tỳ nữ kiếm pháp mặc dù không theo kịp Sâm tổng quản nhưng cũng không thua kém nhiều phần, chiêu thức lợi hại nhẹ nhàng, kiếm nhẹ như lụa, phi thân một cái khiến Hắc y nhân vô lực phản kích. Trong lúc nhất thời, toàn lực đánh tới, Hắc y nhân rơi hạ, trong nháy mắt, cả hai mươi mấy người Hắc y nhân chỉ còn có vài người, tất cả đều bị thị vệ chế ngự.
Vãn Thanh chưa khi nào gặp qua trận chiến như vậy, trong tâm nhất thời sợ hãi, tâm trí rúng động.
Mãi đến khi trận chiến đình chỉ, Vãn Thanh mới nhớ ra, một thị vệ vừa mới mất một cánh tay, vì thế ánh mắt hướng tới, thấy hắn đứng đó, mặc dù đã mất máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lưng vẫn đứng thẳng, không hề rên nửa tiếng, chỉ lấy tay trái một mực nắm chặt tay phải bị đứt không ngừng tuôn máu tươi.
Bộ dạng kinh hoàng như vậy không khỏi khiến nàng muốn bước tới.
Không nghĩ tới, Phượng Cô huấn luyện thủ hạ, phàm đã là thuộc hạ thì chuyện như vậy là thông thường.
Cầm lấy dược cầm máu mà phúc bá chuẩn bị cho, nàng nhảy xuống xe đi tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thị vệ kia, nếu không được cầm máu thì không ổn.
Nàng đi tới trước mặt người thị vệ. nhìn cánh tay đầy huyết đỏ, màu đỏ tươi kinh người, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến cho người ta buồn nôn.
Nàng cắn chặt môi, cứu người quan trọng hơn.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh tay Phượng Cô như sắp vọt ra ngoài.
Nếu không trải qua những lần huấn luyện nghiêm khắc, đã ghi sâu hai từ trung thành trong lòng, chỉ sợ là đã xông tới ngăn cản.
Cũng may là kiềm chế được, bằng không chỉ sợ tính tình đó của Gia, sợ rằng nàng cùng Nhị phu nhân đã không giữ được mạng.
Vãn Thanh vội vàng hô hấp, tay xoa xoa chỗ cổ, ho sặc sụa.
Phượng Cô không chút thương tiếc nắm lấy người nàng, bạc môi lãnh khốc vô tình thốt ra từng từ: "Ta mặc kệ ông trời có mắt không, ở chỗ này, ta là trời, ta muốn ái chết, người ấy chết, kể cả ngươi." (Anh chết đi, PC biến thái, Kún ghét anh. >"<)
Nói đến đóm ngữ khí Phượng Cô tăng thêm vài phần lạnh lùng, hai ngón tay nâng càm nàng lên, lướt qua chỗ bị hắn xiết đỏ ửng.
Vãn Thanh một hồi kinh hãi.
Cảm thấy nàng sợ hãi, hắn vừa lòng nói: "Chiếc cổ trắng nõn thế này, nếu bị chặt đứt thật đáng tiếc a."
Nói xong, hắn hất mặt nàng ra, hướng về xe ngựa đi tới.
Ánh mắt Vãn Thanh cương nghị nhìn hắn, là nộ, vô cùng nộ, nàng xoa xoa chỗ cổ, mặc dù là sợ nhưng ngược lại lại khơi dậy trong nàng lòng phản kháng mãnh liệt.
Sợ hãi yếu đuối, chưa bao giờ là nàng.
Nàng có thể nhẫn nhục chịu đựng, không có nghĩa là sợ hãi.
( yeah yeah. *tung hoa* phản kháng rồi nhá.)