Thất Thân Làm Thiếp
Chương 4041 : Da mặt dày
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Qua một hồi biến động, tất cả tựa hồ quay trở lại sự yên bình như ban đầu.
Hơn 10 ngày qua, tất cả song êm gió lặng, không phát sinh thêm bất cứ chuyện gì.
Nàng cùng Vãn Cô từ hôm đó dường như có chung một suy nghĩ nào đó, không hề phát sinh một vấn đề gì thêm, hắn cũng không hề làm khó dễ thêm cho nàng, nàng cũng một mực tận lực tránh né mọi việc phải tiếp xúc với hắn.
Không có Song Nhi bên cạnh nhất thời chưa quen được, mặc dù Hồng thư hết sức tỉ mỉ chăm sóc nhưng thật sự vẫn có cảm giác thiếu một phần thân thiết. Dù sao Song Nhi theo hầu bên nàng cũng đã mười mấy năm, hằng ngày luôn vui cười bên nhau, là điều thật hạnh phúc.
Kéo màn xe lên nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Rất đẹp, vạn vật tỏa sắc, núi non xanh biếc, yên bình thanh tĩnh, không có bất cứ điều gì tư nhiễu, không buồn không lo, trái lại rất hợp cho việc du sơn ngoạn thủy.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.
Đang lúc nàng ngắm cảnh núi non, vượn hót thì có tiếng cười vọng qua, nàng sợ rằng lại có phiền phức.
Những ngày qua nàng không dám suy nghĩ chuyện này, đã hơn mười ngày, hắn không nên tới, ai biết hắn nghĩ thế nào lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Bất quá hắn thật kiêu ngạo, dám thể hiện là mình đang ở phía sườn núi, hoàn toàn không sợ chết.
Nhìn qua hai phía tả hữu, 2 người thị vệ đi bên tựa hồ không hề phát hiện ra điểm gì bất thường.
Nàng tự cười mình, bản thân chắc là nhìn thấy ảo giác. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Nhưng nàng nghĩ lại, rõ ràng không phải là ảo giác.
Nhưng lần này Hồng Thư đang bên nàng, nếu hắn muốn bắt nàng đi thì sẽ không dễ dàng vậy.
Nghĩ đến đây chợt thấy tiếng hô hoán của thị vệ phía trước, có lẽ có chuyện gì xảy ra, xe ngựa cũng chợt ngừng lại.
Lòng nàng, cùng với cú xóc nảy xe nàng một phen chấn động, mí mắt giật liên hồi.
Biết lại có chuyện, nàng hé rèm che, không hiểu giữa đường tại sao lại có một tảng đá lớn ngăn trở lối đi.
Không quá lớn nhưng cũng đủ gây khó dễ cho xe ngựa đi qua.
Nhưng xử lý được cũng không phải là chuyện đơn giản, bởi vì hai bên sườn dốc, về căn bản không biết dời tảng đá đi bằng cách nào.
Chỉ thấy Lãnh Sâm là lẳng lặng đứng ở phía xa, sau đó nói: "Đá vụn."
Vài tên thị vệ phi thân từ trên ngựa xuống, vận lực trong tay, trong tay bọn họ ngưng tụ lại một vòng diệu quang.
"Hống" lớn một tiếng, bốn người nhất tế hướng tay về phía tảng đá lớn dùng sức đẩy, tảng đá lớn dần di chuyển rồi bay là là đất.
Tà Phong nhìn vẻ mặt nàng liền nói: "Người của bọn họ không có theo tới, hơn nữa nếu có tới kịp, phải đánh nhau ta tất chiếm được thượng phong, nói về khinh công, không phải khoe khoang, trên đời số người có thể vượt qua không nhiều."
Tà Phong nói xong có điểm kiêu ngạo, bất quá hắn cũng có cơ sở để kiêu ngạo, đệ nhất thiên hạ thần trộm không phải là hư danh.
"Ngươi đúng là đồ mặt dày, nói không hề đỏ mặt!" Vãn Thanh cười trừ nói.
"Không phải vậy, ta không phải kẻ mặt dày, mà là ta chưa bao giờ nói láo, ta chỉ nói sự thực thôi." Hắn trịnh trọng tuyên bố.
Vãn Thanh cười một tiếng.
Tựa hồ chỉ cần cùng hắn chung một chỗ, đều có thể thoải mái cười. Chỉ tiếc, hắn không cùng kiếp với hắn, nếu không, có thể cùng hắn xông xáo giang hồ thì tốt a.
Trong lòng nàng hốt nhiên sinh ra một ý nghĩ điên cuồng như thế.
Nghĩ đến điều đó, nàng sẽ chờ, chờ một ngày nào đó, một cô hội nào đó có thể bước ra bên ngoài thiên hạ.
"Thật sao?" Nàng nhíu mày, cố tình cười nhạt hắn.
"Tất nhiên! Trong chốn giang hồ chẳng ai không biết tới khinh công Tà Phong ta? Ai không nghe tới ta: Tà Phong khinh công đột phá?" Nghe được Vãn Thanh nói như vậy, hắn càng ngửa cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Ta vừa biết nhưng sẽ có người không biết!" Vãn Thanh cười một tiếng, cố ý nói tiếp.
"Người phương nào?" Tà Phong nghe thấy nhảy dựng lên. Nhưng nhìn thấy đôi mắt hàm chứa ánh cười của Vãn Thanh mới biết trúng mưu nàng.
Chợt thấy nàng nói nhỏ: "Ta không biết người ta nói khinh công của người đột phá như thế nào nhưng chưa nhìn qua sao ta có thể khẳng định được."
Nói xong cười một tiếng nhìn về phía hắn.
Tà Phong nhìn về phía nàng rồi sau đó nói: "Ngươi thông minh như thế, qua ba lần rồi lẽ nào còn nói không biết sao? Chẳng lẽ vừa rồi không phải là…." Hắn nói xong, khóe miệng đắc ý nhìn Vãn Thanh.
Nói đến ba lần, Vãn Thanh đã mơ hồ nghĩ qua, liền lãnh thanh nói: "Cái gì mà trải qua ba lần, ta chưa thấy được khinh công của ngươi khá ở điểm nào!!"
"Chưa rõ sao?" Tà Phong vừa nghe, trên mặt tức thì bất mãn, đưa tay kéo tay trái nàng rồi sau đó nói: "Nắm chặt, để cho ngươi hội rõ khinh công ta."
Thân thể Vãn Thanh đột nhiên cảm thấy nhẹ bỗng, cả người được hắn mang lên giữa không trung, hắn vận nhẹ công, nhún chân lên thân cây, thật là dọa người khác chết ngất.
Vãn Thanh không khỏi muốn kêu lên, nhược là bị hắn ôm trong ngực. không sợ hãi, lúc này nhượng hắn lôi kéo một tay, giống như bản thân đang đi trên một ngọn cây, dù biết sẽ không té xuống nhưng nhìn độ cao thế này, lại gió vù vù bên tai không thể không sợ hãi.
May mắn là hắn chỉ chứng minh thoáng cái, sau đó tốc độ chậm lại, chuyển đầu hỏi: "Thế nào?"
Vãn Thanh trừng mắt, sắc mặt sợ tới tái nhợt: "Tà Phong đại hiệp khinh công lợi hại!" Người này thật cố chấp quá đi, thật không muốn đấu tới cùng.
Không có biện pháp nào đấu với hắn a!!!