Thất Thân Làm Thiếp
Chương 56 : Ma Nhãn
Ngày đăng: 18:07 19/04/20
Vốn dĩ cứ tưởng có thể như thế hưởng sự an tĩnh, nhưng ai mà ngờ Hồng Thư mới đi bước trước, bước sau lại thấy một nữ tử khác đi đến, trên người mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, xinh đẹp trẻ trung, mười phần linh khí, bên hông lủng lẳng một bài tử( tương tự lệnh bài trong hoàng cung), giống như Hồng Thư – là thiếp thân nha hoàn của Phượng gia Thiếu trang chủ.
Nàng ngay cả liếc mắt nhìn Vãn Thanh cũng không làm, chỉ chăm chú nhìn xa xăm, gương mặt cao ngạo lộ không chút che dấu vẻ yếm ác, giống như đúc vẻ mặt lần đầu tiên gặp của Hồng Thư
"Nhị phu nhân, lão thái thái nói ngươi đến tiền đường (chắc là sảnh trước, nhà trên hoặc cái gì tương tự thế) cùng dùng bữa". Ngữ khí của nàng lãnh ngạnh, thanh âm kéo dài, dùng giọng nói biểu lộ thái độ không thiện lương và sự phân biệt đối xử.
Vãn Thanh trái lại không biết những người này rốt cuộc là do duyên cớ gì, cứ một mực coi nàng là cái gai trong mắt. Có phải do danh tiếng của nàng thật sự khiến người ra không chịu được? Nghĩ đến điều này, nàng bất giác xiết chặt bàn tay lại, đến nỗi bàn tay trở nên trắng bệch, nàng đã cảm thấy một nỗi đau len lỏi.
Mặc dù cố gắng bỏ qua tất cả, cố gắng sống một cách thản nhiên, nhưng, nàng cuối cùng đã nhận ra mình hoàn toàn không đủ kiên cường. Nàng cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, làm sao có thể sống mà không biết đến thái độ của thế nhân.
Mẫu thân nói nàng nhẫn (nhịn), mọi sự nên nhẫn (nhịn), nhẫn là cái gì, chiết tự chữ nhẫn, không phải là chữ đao chém lên chữ tâm sao. Đây chính là đau!
Nhưng có đau đến đâu, nàng cũng chỉ có thể nhẫn (nhịn)
Thở dài một tiếng "Làm phiền cô nương dẫn đường"
Song Nhi nhìn tiểu thư, ủy khuất đến hốc mắt cũng đỏ lên, mấy ngày qua, mỗi lần tiểu thư lộ vẻ ai oán, là mỗi lần nàng đau xót.
Nàng chỉ hận bản thân không thể thay thế tiểu thư nhận tất cả sự thống khổ này.
Nàng như gà mẹ, che chở cho Vãn Thanh, nói: "Vị tỷ tỷ này, Song Nhi muốn hỏi một câu, đây là thái độ mà mẫu nô tỳ ở Phượng gia đối xử với chủ tử sao?"
"Chủ tử?!" Hoàng y nữ tử làm như nghe được chuyện cười thông thường, lạnh lùng cười một tiếng. Cao giọng nói:"Chẳng qua nể mặt Lão thái thái, cũng không nghĩ đến bản thân mình là cái hạng người nào! Bản thân thì thôi đi, còn làm trò cười cho người khác!!"
"Ngươi!!"Song Nhi vừa nghe thấy, ngón tay chỉ thẳng vào hoàng y nữ tử, tức giận đến không thể nói ra lời, dù sao Song Nhi chưa từng cãi nhau với ai, trong lúc cuống lên, căn bản không tìm ra từ ngữ để nói lại, chỉ có thể nghẹn đỏ hai má.
"Song Nhi, đừng nói nữa. Phượng Lão thái thái vẫn đang ngồi chờ, Phiền cô nương vất vả dẫn đường" Vãn Thanh ngăn lại lửa giận trong lòng Song Nhi, biết Song Nhi là vì chủ tức giận. Mặc dù cô nương kia vô lễ, nhưng nàng không muốn gây ra chuyện gì, trong lòng của nàng, trải qua bao biến thiên, người khác nghĩ gì nói gì, nàng đều không quan tâm, nàng chỉ cần tìm được sự bình an, yên tĩnh.
Vốn dĩ nàng cũng không trông cậy Phượng gia có thể cấp cho nàng một địa vị tốt, một thái độ tốt, chuyện xảy ra như vậy, hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu.
Song Nhi có điểm không cam lòng, nhìn tiểu thư đúng là tiểu thư không nói câu nào nữa.
Hoàng Kỳ nhìn Vãn Thanh với vẻ kỳ quái, nàng không thể nào nghĩ được, nữ tử này, lại là người tốt như vậy. Chỉ là dù thế nào, Gia có thái độ như vậy với Vãn Thanh, cưới vào nhà không theo lễ nghi, các nàng làm nô tỳ, tránh không khỏi có thái độ vô lễ với Vãn Thanh.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ liếc mắt thế thôi, liền dẫn Vãn Thanh cùng Song Nhi đi.
Phượng Vũ Sơn Trang cũng không hổ là thiên hạ đệ nhất sơn trang.
Nàng cất một tiếng cười nhẹ. Khóe miệng khẽ nhướng lên một cách cứng ngắc: "Thiếp trong người đột nhiên có phần không ổn, trước mặt mọi người làm chuyện thất lễ, thỉnh lão thái thái cùng phu quân, Đại phu nhân thứ lỗi, bản thân thật sự không được khỏe, liền cử động rất đau, thiếp xin cáo lui, thỉnh ngày khác đến tạ tội với phu quân cùng Đại phu nhân."
Phượng lão thái thái vội vàng phân phó hạ nhân hầu hạ Vãn Thanh: "Các ngươi mau chuẩn bị kiệu đưa Nhị phu nhân trở về nghỉ ngơi, nhanh chóng mời đại phu tới xem bệnh cho Nhị phu nhân"
"Cám ơn thái thái."
Từ đầu đến cuối, Phượng Cô không hề nói dù chỉ một câu, chỉ lặng lẽ ngồi quan sát tất cả sự việc, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, không hề có một gợn sóng, tựa hồ tất cả những chuyện này hắn không hề quan tâm.
Nhưng trong tim hắn lại rung lên một chút xúc cảm, hắn vốn nghĩ chắc hẳn Thượng Quan Vãn Thanh nhất định sẽ làm mọi chuyện trở nên rối rắm, không thể nào lại nghĩ nàng để mọi việc trôi qua lặng lẽ như thế.
Thật không hiểu trong tâm tư nàng đang nghĩ gì.
Hắn phát hiện, lần đầu tiên hắn không đoán được tâm tư của một người. Đây là điều chưa bao giờ có – nhưng cũng không phải là không tốt. Hắn vốn dĩ thích đối đầu với những điều phiền phức.
Nhìn vào đôi mắt nàng, hai mắt sáng long lanh, hàng mi lá liễu mềm mượt, cánh môi hoa nhạt màu hồng phấn, khuôn mặt tròn nhỏ yếu ớt.
Nhìn qua, có thể nói không phải là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy khi gặp nhiều lại cho người ta một cảm giác đáng yêu đến lạ. Dáng người nàng thon nhỏ trong bộ xiêm y xanh nhạt điểm vô số bông hoa nhỏ tí xíu, một người khiến cho hắn thấy thú vị. Phượng cô phát hiện, đêm đó ở bên cạnh nàng, hắn có một cảm giác rất kì lạ. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Thủy Nhu nhìn thấy ánh mắt của Phượng Cô có điểm căng thẳng vội níu tay hắn hỏi:"Gia, người định đưa tỷ tỷ về a?". Kỳ thực, Thủy Nhu biết rõ Phượng Cô sẽ không đi. Nàng nguyên là nhận thấy ánh mắt kỳ lạ mà Phượng Cô nhìn Vãn Thanh, trong tâm nổi lên một ý nghĩ: Phượng Cô chỉ có thể là của nàng.
Vãn Thanh nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên một vẻ bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Trước mắt nàng là một tuấn nhan tuyệt thế, mắt phượng mày ngài, sống mũi cao thẳng, bạc môi mỏng biểu hiện chủ nhân là một người bạc tình bạc nghĩa. Hắn vốn dĩ là một kẻ lạnh lùng vô tình.
Nhưng kẻ lạnh lùng vô tình này – là phu quân nàng.
Cường gian nàng – khiến nàng phải đến cái địa ngục này.
Đối với hắn nàng chỉ có thể nhìn thấy hắn là kẻ: Lãnh khốc, vô tình, tàn nhẫn, giết người không thấy máu. Nguyên lai quả nhiên là như thế a!!!
Bất quá, có lẽ hắn cũng có ngoại lệ. Dù sao từ xưa tới giờ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Vãn Thanh nhìn về nữ tử ở bên cạnh hắn.
Thật là một mỹ nhân, da trắng như tuyết, tinh khiết như bạch ngọc không một tì vết, một đôi mi dài nhỏ nhắn, đôi mắt trong sáng lộ ra vẻ phong tình, mũi ngọc nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mềm mại.
Nếu không phải là đại mỹ nữ khuynh thành thì cũng là một mỹ nữ khuynh quốc.
Khó trách là Phượng Cô lại ân sủng, Vãn Thanh thoáng nghĩ, nếu có thể làm cho nữ tử kia cười một tiếng chắc chắn Phượng Cô sẽ làm mọi cách.
Chỉ là, thật lâu sau này nàng mới biết được, Thủy Nhu không phải là người được Phượng Cô ân sủng như thế!