Thất Thân Làm Thiếp
Chương 58 : Song ngụy đối thoại
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Lục Thủy Đình, mọi người đã đi khỏi, chỉ còn lại có Mộ Dung Kiềm cùng Chu Nguyệt Nhi ở đó.
Hai người nhìn cùng một hướng, Chu Nguyệt Nhi ngồi bên cây đàn, nhưng không đánh đàn, ánh mắt mông lung không thể nắm bắt, Mộ Dung Kiềm ngồi cạnh nàng, ánh mắt nhìn về ao sen.
Đang là đầu tháng tư, sau một mùa đông giá lạnh, hoa sen bắt đầu nhô lên khỏi bùn, lá xanh mơn mởn vô cùng vui mắt. (ba cái đoạn tả cảnh này bạn Nhi rất dốt, nếu đọc thấy ngang mong mọi người bỏ qua hộ)
Nước ao rất trong, thêm màu xanh của lá sen, như ngọc phỉ thúy, đẹp mê người.
Hắn có thể tưởng tượng ra, sau ba tháng nữa, ngồi trong Lục Thủy Đình, sẽ có hương sen thanh khiết, mang theo khí tức thanh tân của nước ao tràn vào mũi.
Nhắm mắt lại, như thể mình đang ngồi giữa một đóa sen, hoa sen tiên tử, giẫm lên một đóa sen khác, lăng ba vi bộ, tiểu vũ hồng trần. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tiên tử đấy, tiên tử đang hiện lên trong đầu óc hắn.
Không ngờ được, lại có vẻ ngoài giống hệt Thượng Quan Vãn Thanh, ánh mắt nhàn tuệ mang theo vài phần quật cường.
Không kìm được cười một tiếng, thật buồn cười, tại sao hắn lại nhớ đến nàng.
Nhưng nghĩ kĩ thì thấy rất hợp lý, cô gái kia, thật sự là giống như hoa sen, trong trẻo lạnh lùng kiêu ngạo, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, luôn thanh thanh nhàn nhạt như bản thân vốn vậy
Tuy là lạnh nhạt xử sự, nhưng hết lần này tới lần khác, thể hiện được sự bất khuất của bản thân.
Nhìn thì nhu nhược, hết lần này tới lần khác, lại quật cường ương ngạnh, dù cho là kẻ xuống tay nhẫn tâm như Phượng Cô, cũng phải bất động mấy lần. Nhớ đến lúc bị bẻ gẫy tay, nàng cố nén đau không kêu một tiếng, ánh mắt cứng rắn, môi cắn chặt, gương mặt quật cường.
Nhìn thì nhu nhược, hết lần này tới lần khác, lại quật cường ương ngạnh, dù cho là kẻ xuống tay nhẫn tâm như Phượng Cô, cũng phải bất động mấy lần. Nhớ đến lúc bị bẻ gẫy tay, nàng cố nén đau không kêu một tiếng, ánh mắt cứng rắn, môi cắn chặt, gương mặt quật cường.
Khiến cho người ta không thể nào quên được.
Một lúc sau, định thần lại, nhìn sang Nguyệt Nhi, thanh âm không có một chút ôn hòa, lành lạnh phun ra -: "Tình cũ không rủ cũng tới?"
Chu Nguyệt Nhi đưa tay về phía cây đàn, lơ đãng gẩy một dây đàn, âm thanh " đinh " vang lên, thanh âm của nàng nhu nhược mềm mại: "Cái gì là tình cũ không rủ cũng tới? Ngươi đang nói cái gì, ta không hiểu?"
"Có phải hôm nay nhìn thấy Phượng Cô quyền lực như vậy, trong lòng thầm cảm thấy hối hận?" Hắn hỏi, trong lúc vô tình nhìn về phía ao sen.
"Phu quân nói những lời này ta nghe không hiểu, ta đã là người của ngươi, còn có thể như thế nào chứ? Phu quân đã quá đa nghi rồi? Không phải là đang ghen chứ?" Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, thanh âm trong veo. Hồn nhiên như thể thật sự không biết gì.
Mộ Dung Kiềm tựa vào cây cột, cười một tiếng, rồi sau đó nhìn nàng: "Ngươi nhìn ta giống như đang phát ghen sao?"
"Ta nhìn thấy ngươi đang ghen tị!" Chu Nguyệt Nhi khẽ cười nói.
"Sao… " Mộ Dung Kiềm nhẹ nhàng " sao " một tiếng, rồi cười còn to hơn trước, đột nhiên đứng lên, tay phụ vu bối, kết luận nói: "Ngươi biết ta không ghen."
Chu Nguyệt Nhi trơ mắt nhìn hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nhất định phải nói như vậy thì mới vừa lòng sao?"
"Ta chỉ không muốn ngươi cứ một mực lừa mình dối người thôi, chúng ta là cùng một loại người, không phải là loại người dễ dàng bộc lộ tình cảm với kẻ khác, hơn nữa, chúng ta cũng không có thời gian biểu lộ tình cảm. Ta có mục đích của ta, ngươi có mục đích của ngươi, lợi dụng lẫn nhau thôi. Ban đầu ngươi lựa chọn ta, cũng không phải vì vậy, kỳ thật ngươi cũng biết, nếu lúc đấy ngươi chọn ở lại bên Phượng Cô, thời gian lâu dần, sự ngụy trang của ngươi sẽ bộc lộ sơ hở, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ hận ngươi thấu xương." Hắn nặng nề nói.
"Mộ Dung Kiềm!" Chu Nguyệt Nhi oán hận nói, ánh mắt phảng phất muốn phun ra lửa, thanh âm cũng trở nên bén nhọn, hoàn toàn không còn nữa thanh âm mềm mại ngày thường.
"Chú ý hình tượng của ngươi, tai vách mạch rừng." Trước lửa giận của Nguyệt Nhi, Mộ Dung Kiềm chỉ bình tĩnh nhìn nàng, rồi sau đó nhắc nhở.
"Không chọc giận ta thì ngươi nhất định không thấy vui sao?" Nguyệt Nhi nhỏ giọng quát, mắt chăm chú nhìn Mộ Dung Kiềm.
"Có phải ngươi đang hối hận với sự lựa chọn lúc ấy?" Hắn bình tĩnh hỏi.
"Ta rất hối hận, lúc đấy nhất định là ta có mắt như mù mới tin chuyện ma quỉ của ngươi, mới có thể bỏ Phượng Cô mà gả cho ngươi!" Chu Nguyệt Nhi gầm lên, cặp…mắt to trong veo như nước lúc này lộ vẻ hận ý.
"Ta cũng biết là ngươi hối hận!" Mộ Dung Kiềm khẽ cười nói, trong mắt lộ ra chút ngoan ý: "Nhưng ngươi hối hận thì cũng đã quá muộn, ván đã đóng thuyền, cả đời này, ngươi đừng mong còn có thể ở cùng một chỗ với hắn. Thê tử của minh chủ võ lâm này, đừng hi vọng có thể tái giá với kẻ khác!"
"Mộ Dung Kiềm!" Chu Nguyệt Nhi quát: "Ta hận ngươi!"
Mộ Dung Kiềm chỉ giơ ngón trỏ, lắc lắc trước mặt nàng: "Không không không! Người ngươi cần phải hận chính là bản thân ngươi, bởi vì ngươi – dối trá, bởi vì ngươi – tham mộ hư vinh, cho nên ngươi bỏ Phượng Cô mà chọn ta, cho nên mới có hôm nay. Tất cả mọi chuyện, không liên quan đến bất kì kẻ nào khác."
Chu Nguyệt Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng vì tức, nhưng không thể phản bác một lời nào, Mộ Dung Kiềm này quá nham hiểm, luôn có thể dễ dàng nắm được chỗ yếu của người khác!
Là ban đầu nàng nhìn trúng địa vị võ lâm minh chủ của hắn -, cũng sợ thời gian dài sẽ khiến sự ngụy trang của bản thân bị lộ ra sơ hở trước mặt Phượng Cô, bởi vì thứ Phượng Cô thích chính là sự thiện lương hồn nhiên của nàng -, nhưng nàng tuyệt không thiện lương, tuyệt không hồn nhiên!
Nàng đóng kịch mãi mệt mỏi quá. Nhưng nàng thực sự thích Phượng Cô.
Nếu không phải lúc đấy Mộ Dung Kiềm quấy rầy cuộc sống của nàng, nàng làm sao có thể bỏ Phượng Cô mà chọn hắn!
Mộ Dung Kiềm nhìn nàng tức giận đến bốc khói đỉnh đầu, ngón tay nhẹ nhàng phất qua, phiêu hốt – nói nhỏ bên tai nàng: "Ta mặc kệ ngươi làm cách nào câu dẫn hắn, chỉ cần không làm mất mặt ta, chỉ cần không làm hỏng kế hoạch của ta, những chuyện khác ta đều có thể mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy gì."
Nói xong cười một tiếng bước dài ra khỏi Lục Thủy Đình.