Thất Thân Làm Thiếp
Chương 62 : Bạch y nam tử
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Nam tử kia cao to, một thân bạch y, dáng vẻ phong thần tuấn lãng, mặt trời ở sau lưng hắn, làm cho toàn thân hắn như có hào quang, khiến hắn giống như một thiên thần bước ra từ hào quang rực rỡ.
Trên mặt của hắn mang mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt, cặp mắt đen mà ôn hòa, rõ ràng là đen như mực, lại trong sáng như nước hồ thu, vô cùng trong suốt, vô cùng sáng ngời.
Trong tay của hắn cầm một thanh trường kiếm, kề sát họng kẻ muốn cường bạo Vãn Thanh.
Nam tử kia nghe tiếng, cảm thấy cổ bị lạnh, trong lòng biết gặp chuyện không may, tay ngừng động tác, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
"Người muốn giết ngươi!" Thanh âm ôn nhuận – chậm rãi phun ra, không giống giọng nói của kẻ chuẩn bị giết người, như thể chỉ đang tâm sự một chuyện rất bình thường thôi. Vãn Thanh đối diện với hắn, thấy mắt hắn vô cùng lạnh lùng.
"Ta.. ta có thù oán gì với ngươi chứ?" Nam tử kia vừa nghe nói thế thì muốn đánh nhau, không buông tha hỏi thêm một câu.
"Không oán không thù." Nam tử kia trái lại vô cùng dứt khoát, bất kể hắn nói cái gì, hắn đáp cái gì, cũng cực kì lưu loát rõ ràng.
"Không oán không thù? Vậy ngươi vì sao phải giết ta? Chẳng lẽ là có người phái ngươi tới giết ta?"
"Không có." trả lời vô cùng đơn giản -, bạch y nam tử tựa hồ như chẳng muốn nói nhiều lời, nhưng không phải là do hắn không có lòng kiên nhẫn, vì hắn vẫy dây dưa đến tận lúc này cơ mà.
"Không có! Vậy ngươi vì sao phải giết ta??" Nghe xong, tên… nam tử kia có chút bối rối, bởi vì không hiểu, bởi vì khẩn trương, bởi vì thanh kiếm kia, vẫn đang kề cổ hắn, chỉ cần dùng một chút lực, hắn mất mạng ngay lập tức. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Bởi vì ta muốn giết ngươi!" Bạch y nam tử lãnh đạm nói.
Mắt nam tử kia đột nhiên lóe lên hận ý, ý muốn phản kháng.
Đột nhiên nàng nhìn thấy trên cánh tay nam tử có một vết thương, vết thương rất sâu, máu đã chuyển thành màu đen, có vẻ như vết thương không khép được miệng.
Hắn bị thương, hơn nữa còn trúng độc??
"Ngươi bị thương?" Vãn Thanh kinh ngạc hỏi han.
Vừa nói không đợi hắn trả lời, liền hướng về phía trước, nam tử kia căng thẳng, kiếm trong tay đã hơi hơi ra khỏi vỏ.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy thế thì ngừng bước, nàng biết giang hồ hiểm ác, hắn với nàng chưa từng gặp mặt, lúc này hắn lại bị thương, tất nhiên phải đề phòng -, vì vậy nhẹ nhàng nói: "Ta biết chút y thuật, có thể nhìn qua vết thương của hiệp sĩ."
Bạch y nam tử nhìn nàng hồi lâu, tựa hồ như cân nhắc độ chân thật trong lời nói của nàg, một hồi lâu mới nói: "Ân."
Vãn Thanh vừa nghe xong thì cười đến sáng lạn, đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vén tay áo hắn lên, thấy máu có vẻ đã ngừng chảy, nhưng y phục đã lẫn lộn vào chỗ máu thịt ở vết thương, căn bản là không thể kéo ra được, nếu dùng sức kéo ra sẽ rất đau. Hơn nữa một tay nàng bị thương, cũng không đủ sức.
Nàng nhíu mày, không biết phải làm như thế nào cho phải.
Nam tử kia dường như đọc được ý nghĩ của nàng, duỗi tay ra, xé rời ống tay áo đi.
Vãn Thanh sợ đến lạnh cả sống lưng, hắn dùng sức như thế, mà không thèm chớp mắt lấy một cái, không khỏi tâm sinh bội phục.
Nhìn vết thương của hắn -, bên trong có một phi tiêu rất nhỏ, đã cắm sâu vào thịt, …đầu tiên phải rút phi tiêu ra mới được. Nhẹ nhàng xem mạch cho hắn, mạch của hắn đập loạn không thôi, đến tột cùng là trúng độc gì, nàng cũng vô phương nhận biết, nhưng mà nàng biết, lúc này, tâm mạch của hắn chưa bị hao tổn, hơn nữa nội lực khí tức hùng hậu.
Lấy trước mắt mà nói, …phải nghĩ cách lấy phi tiêu ra đã, nàng mới nghĩ tới vậy, nam tử kia đã vươn tay kia định lôi phi tiêu ra, Vãn Thanh kinh hô: "…trước tiên không cần!"
Bạch y nam tử dừng tay, nhìn nàng, nàng mới chậm rãi giải thích: "Phi tiêu này mặc dù không dài, nhưng đã cắm sâu vào thịt, rút…ra sẽ mất rất nhiều máu, ngươi chờ một chút, ta đi tìm một ít thảo dược có chức năng cầm máu đã!"
Nam tử nghe xong gật đầu: "Ân."
Vãn Thanh cười nhẹ, vội vàng đi ra ngoài tìm dược.