Thất Thân Làm Thiếp
Chương 64 : Đạm tiếu đối ứng
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
Nàng chỉnh chu lại vạt áo, búi lại tóc rồi chậm rãi bước vào trong sơn trang.
Bên trong chỉ có Chu Nguyệt Nhi ngồi, nàng khẽ mỉm cười đi tới.
Chu Nguyệt Nhi vừa gặp nàng sắc mặt đột nhiên biến, tựa hồ trong phút chốc mới định thần, tài đứng lên, giữ nàng lại: "Phượng thiếu phu nhân, người đi đâu khiến chúng ta vô cùng lo lắng, tất cả mọi người đã ra ngoài tìm người! May là người đã trở về! Lòng ta không còn lo lắng nữa."
Nàng ta nói một mạch liền, dung nhan khuynh thành thập phần lo lắng, nếu không biết được tất cả âm mưu quỷ kế này đều là do một tay nàng ta bày ra, Vãn Thanh chắc hẳn đã tin rằng nàng ta thật sự thiện lượng. Có điều, thuật ngụy trang quả đúng lợi hại. Diễn rất thật, không khỏi khiến người ta muốn vỗ tay khen ngợi.
"Thật sự là đã làm mọi người hoảng hốt, vừa rồi thấy cảnh vật rất đẹp nên liền đi ra ngoài hóng mát một chút thôi, không ngờ lại khiến mọi người lo lắng đến vậy." Vãn Thanh nhẹ cười nói, cặp mắt trong trẻo chăm chú nhìn thẳng vào Chu Nguyệt Nhi.
"Người đi ra ngoài sao lại không nói cho chúng ta biết. Sơn trang này rộng lớn, không chừng sẽ lạc, khiến chúng ta lo lắng quá." Chu Nguyệt Nhi lo lắng nói, Vãn Thanh thấy thoáng trong mắt nàng ta hiện lên tia nghi hoặc.
"Lúc người cho gọi Hồng Thư ta liền đi, không nghĩ là phải nói cho mọi người, chỉ nghĩ là đi ra ngoài một chút nên không cần làm phiền, ta thật có lỗi đã làm các người phải lo lắng." Vãn Thanh theo lời mà nói, trên mặt vẫn đạm tiếu.
Mặc dù trong lòng nàng cực thống hận hành vi của Chu Nguyệt Nhi nhưng nàng hoàn toàn không có chứng cứ, nói ra e chừng sẽ tự hại bản thân mà thôi, nói không chừng còn bị người ta hoài nghi, ngay cả không nghi ngờ, nàng chính là bị nam tử bắt đi, chính là vì "sắc". Mặc dù bản thân tự biết trong sạch nhưng là làm dâu trăm họ, nếu có người biết, nàng đã không còn trong sạch, giờ lại càng khó chứng minh bản thân trong sạch. Xem ra, không nói ra thì tốt hơn.
Cuộc sống sau này vẫn còn dài, muốn vạch trần nàng, trừ phi nếu nàng ta ác tâm, hoặc có cơ hội, còn lúc này, nàng ta hư ngôn giả ngữ, nàng cũng hư ngôn giả ngữ đối ứng, để xem… ai không chịu nổi ai trước.
"Không có việc gì, người trở về là tốt rồi, ta sẽ thông báo cho mọi người không cần tìm kiếm nữa." Chu Nguyệt Nhi cười nói, khóe mắt đảo thấy váy lót của Vãn Thanh có vết xé.
Thanh âm nũng nịu kinh hô: "Phượng thiếu phu nhân, váy của ngươi sao vậy?"
Đối với câu hỏi của nàng ta, Vãn Thanh sớm đã ngờ tới, dù sao váy rách cũng khiến người ta chú ý, nàng không chút hoang mang, lôi váy ra, cười cười nói: "Vừa rồi không cẩn thận vướng vào nhành cây bị kéo rách."
"Sao…" Chu Nguyệt Nhi mặc dù tiểu xảo, trong mắt hiện rõ oán nộ bất mãn nhưng không có hiển lộ ra.
Vãn Thanh vẫn đạm tiếu: "Làm phiền Mộ Dung phu nhân cho người về, ta sẽ đi thay váy, miễn cho ta thất lễ." Nói xong xoay người rời bước đi.
Lại thấy Chu Nguyệt Nhi hốt nhiên lớn tiếng hô: "A!… Phượng thiếu phu nhân, ngươi bị thương?"
Vãn Thanh trong mắt hiện lên một tia tức giận, cố nén xuống, lúc này không phải là lúc phát hỏa, thong dong đối ứng là thượng sách, cảnh giới là chiến thuật tối cao, nhất định bình tâm, trầm tính, không cho đối phương nhìn ra tâm tư mình, đó mới là cao minh.
Chu Nguyệt Nhi vội vàng xao động, chẳng qua là tự bản thân lộ điểm yếu thôi!
Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi quay đầu hướng về phía Chu Nguyệt Nhi nhàn nhạt nói: "Phu nhân nói gì cơ, ta bị thương ư?
Chu Nguyệt Nhi nghe được lời của nàng, cho là bắt được sơ hở, trong mắt hiện lên đắc ý, dương dương chỉ vào chỗ ống tay áo nàng nói: "Trên tay ngươi, không phải là có vết máu sao?"
"Vết máu?" Vãn Thanh cố tình không giải thích được, dọc theo ánh mắt của Chu Nguyệt Nhi nhìn về phía ống tay áo rồi sau đó như bừng tỉnh cười một tiếng: "Ngươi nói là vết này a?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Vết máu?" Vãn Thanh cố tình không giải thích được, dọc theo ánh mắt của Chu Nguyệt Nhi nhìn về phía ống tay áo rồi sau đó như bừng tỉnh cười một tiếng: "Ngươi nói là vết này a?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Vừa nói xong, nàng hốt nhiên nổi lên một ý trêu chọc, muốn đùa qua với Chu Nguyệt Nhi, liền cúi đầu giảo hoạt cười một tiếng, sau đó chuyển ánh mắt nhìn Chu Nguyệt Nhi hồi lâu không nói một câu.
Chu Nguyệt Nhi không chịu nổi cất tiếng hỏi: "Phượng thiếu phu nhân, phát sinh chuyện gì ngươi hãy nói ra, chúng ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Quyết không để người xấu nhơn nhơn ngoài vòng công lý."
Vãn Thanh nghe xong lời nàng ta, khước lại càng cúi xuống, lắc đầu cũng không mở miệng nói một câu.
Chu Nguyệt Nhi lại càng xem là kế hoạch thành công, khéo léo tới gần Vãn Thanh: "Chuyện gì? Nếu không tiện, ta sẽ cho hạ nhân lui xuống hết."
Vãn Thanh trong tâm cười lạnh, người như thế này thật không chịu đựng nổi, nàng thật sự muốn hỏi Chu Nguyệt Nhi: Chuyện gì? Ngươi rốt cục là nghĩ chuyện gì?
Người này đúng là mưu mô đa dạng!
Vãn Thanh ngẩng đầu, thở dài, sắc mặt lãnh đạm, thật sự đoán không ra tâm tư người này, vì sao có thể như thế chứ: "Kỳ thật cũng không có gì, vết máu này là máu của thỏ, ta thấy nó bị thương nên đuổi theo ra ngoài, ai ngờ nó bị thương rất nặng nhưng còn rất khỏe, ta ôm nó, nó giãy giụa rồi chạy thoát để lại vết máu này."
"Máu… máu thỏ?" Chu Nguyệt Nhi hiện rõ sự kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Vãn Thanh cười một tiếng đáp: "Đúng vậy, nếu không phu nhân tưởng máu ta?"
Nàng – Thượng Quan Vãn Thanh không phải kẻ vô tâm kế, nàng cho tới giờ luôn lãnh đạm, khoan dung, không muốn cùng người khác tranh ngắn dài, chưa bao giờ đối với người sử dụng mưu kế.
Nhưng nếu muốn đấu tâm kế, nàng cũng không nề!
"Không … không có, ta chỉ lo lắng ngươi bị thương thôi, không có việc gì ngươi đi thay quần áo ngay đi." Chu Nguyệt Nhi bị Vãn Thanh hỏi ngược một hồi, tức thì lời nói phát hỏa, không còn làm gì được nữa ngoài việc vô tri đối đáp.