Thất Thân Làm Thiếp
Chương 8 : Thế thân
Ngày đăng: 18:07 19/04/20
Từ đó trở đi, Phượng Cô thỉnh thoảng lại ghé Tuyết các nghe nàng đánh đàn xướng khúc.
Mỗi lần đều lẳng lặng tới, sau khi nghe xong liền lẳng lặng đi, không nói một câu. Hắn không nói lời nào, Vãn Thanh cũng không mở miệng, vì vậy, tất cả, tuần hoàn theo một kiểu vô cùng kì quái. Nhưng cũng không cảm giác được có chỗ nào không ổn.
Nàng lờ mờ nhận ra, khi hắn nghe nàng hát, thì nhớ thương một người.
Chỉ là không biết, dạng nữ tử như nào, lại có thể khiến hắn nhớ nhung như thế, đau thương như thế. Người hắn thích không phải Thủy Nhu cô nương sao?
Trong lòng nàng ngổn ngang thắc mắc, nhưng không được giải đáp.
May mà nàng chưa bao giờ là một người tò mò, tuy là nghi hoặc, nhưng cũng không tìm cách điều tra đáp án, dù sao, có đôi lúc, quá mức tò mò, nếu có làm hại chỉ có hại chính mình mà thôi, về điều này bản thân nàng hiểu rất rõ. Nhưng Phượng Cô là con người như thế nào, không lẽ có thể tùy ý để người khác nghiền ngẫm, lý giải, vì vậy nàng chỉ xem hắn là khách nghe đàn.
Hắn đến nàng liền đánh đàn xướng khúc, trong mấy ngày, tất cả đều bình an vô sự, tất cả tựa hồ như không có gì bất thường.
Trái lại, nha đầu Hồng Thư kia lại là người thiếu kiên nhẫn.
Hồng Thư mang vẻ mặt tò mò hỏi: " Nhị phu nhân, người không hiếu kỳ Gia vì sao luôn tới nghe hát sao?"
"Tò mò a." Vãn Thanh cười một tiếng.
"Người chưa bao giờ lên tiếng hỏi dù chỉ một câu?" Hồng Thư lại hỏi. "Hỏi? Hỏi hắn đến từ phương nào sao? Hỏi hắn ư? Hỏi hắn, hắn cũng sẽ không trả lời?" (jin: đoạn này khó hiểu thì tha lỗi cho ta T_T. Kún: sửa lại rồi mà cũng vẫn không hiu được. >"<) Vãn Thanh thay vì giải đáp cho Hồng Thư lại liên tiếp dùng câu hỏi ngược. Nói xong bản thân cũng không tự giác mỉm cười.
"Cũng đúng" Hồng Thư gật đầu " Hỏi ta ta cũng không thể trả lời. Chuyện của Gia, nô tài chúng ta chưa bao giờ dám nhiều lời"
"Như này cũng không tính là quá tệ."Vãn Thanh miễn cưỡng tựa vào quý phi tháp, đón nhận ánh mặt trời của mùa xuân, gió xuân mang theo mùi hoa lê, thoáng cái cả người cũng ngào ngạt hương
Hồng Thư nhìn nàng, phát hiện, nữ tử này, thật sự không phải thông minh bình thường, cũng khó trách, Phượng lão thái thái lại yêu quý nàng đến thế, một mực cưới nàng làm cháu dâu. Dù sao, nữ tử thông minh không hiếm, nhưng có thể hiểu sự rối ren trong cuộc sống, hiểu được lòng người thâm sâu, nữ tử như vậy thật sự hiếm thấy, trong những người Hồng Thư đã gặp qua, chỉ có Vãn Thanh mà thôi.
"Nhị phu nhân có thể đi hỏi lão thái thái một câu, lão thái thái lẽ nào không nói cho người." Hồng thư làm như vô tình … nói ra.
Vãn Thanh mở đôi mắt to tròn vốn đang khép lại, tựa hồ có điểm kinh ngạc, rồi sau đó lại nhắm lại, kỳ thật nàng không nghĩ tới chuyện đi hỏi lão thái thái, chỉ là không biết vì sao, nàng không muốn đi tìm hiểu chuyện xưa.
"Không được, chuyện không nên biết không nên cố tình tìm hiểu." Vãn Thanh âm thanh nhỏ nhẹ, giống như xuân miên thông thường.
Ban đêm, Vãn Thanh ngồi ở trước gương, nàng vẽ lại làn mi liễu của mình, xong một bên đột nhiên ngừng lại.
Nhớ ra một câu nói: nữ vi duyệt đã giả trang. (jin: cao nhân nào biết nghĩa câu này nói cho mình với )
Nàng vì ai mà trang điểm?
Nhìn nữ tử trong gương, mặt mày như họa cũng lộ ra ẩn quang, không biết là nến đỏ hắt lên mặt, hay do đang đỏ mặt.
Ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn: " Ta không phải Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của người không có ở đây bây giờ!!"
Nhưng kẻ say là Phượng Cô có khi nào nghe được, hai mắt mê man nhìn nàng, thấy vòng tay mình đã trống trơn, ánh mắt đó vừa mới ôn nhu lập tức trở nên lạnh lẽo.
"Tại sao?! Tại sao?! Tại sao lại rời khỏi ta?!! So ra ta kém hắn điểm nào, tại sao nàng phải rời khỏi ta!!"
Dáng vẻ cuồng bạo này của hắn, dọa người không gì so sánh được, Vãn Thanh biết sự không hay rồi, liền chạy đi, mới chạy được hai bước, đã bị hắn tóm lại.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo như Hàn Băng, bằng một động tác xé áo nàng, môi điên cuồng cắn lên bờ vai như bạch ngọc của nàng, Vãn Thanh đau đớn la lên, hắn căn bản không thèm để ý.
Một tiếng kêu đau này tựa hồ khiến hắn càng bị kích động, đôi mắt vằn đỏ bởi tia máu, xé bỏ tất cả, động thân một cái tiến vào, cuồng dã man dại.
Có lúc, Vãn Thanh cho là, nàng có lẽ sẽ chết vì sự cuồng loạn này của hắn.
Bất quá, chết đi, không phải là không tốt, bởi vì sự sỉ nhục như vậy, thật ra còn kinh khủng hơn cái chết.
Vãn Thanh yên lặng mặc lại quần áo đã bị xé rách, lệ đã ngừng tuôn, ngưng lại trên mặt.
Vầng trăng trên trời tỏa ánh sáng bàng bạc, hôm nay là ngày rằm, trăng tròn, chiếu lên mặt của nàng, trong suốt như ngọc, khiến cho người ta không khỏi sững sờ.
Đôi mắt nàng trong vắt, không tỏ chút gì sợ hãi.
Nhưng trong sâu thẳm, lộ ra một tia đau thương.
Nhìn về nam tử đang ngủ say, gương mặt bình tĩnh, không có chút thất tình lục dục, vẻ mặt thuần khiết thiện lương như một hài tử.
Nhưng nam tử này, cũng là kẻ đã hai lần cưỡng gian nàng.
Lần đầu tiên, vì không muốn cưới nàng làm vợ, hắn cường bại nàng, thô bạo mà tàn nhẫn, khiến nàng trở thành đề tài đàm tiếu của khắp Vân Quốc, từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Lần này, hắn lại cường bạo nàng, lại nhận lầm nàng với người con gái khác, hết sức ôn nhu, hết sức triền miên, trái lại càng làm nàng đau thương.
Nàng yên lặng đứng dậy, khẽ kêu một tiếng: " Hồng Thư, Song Nhi"
Hai người bọn họ đi ra, hai mắt đỏ bừng, Song Nhi mắt vẫn còn ngấn nước, mắt sưng to như quả đào.
Nàng quay sang Hồng Thư nói: "Hồng Thư, đem Gia về chỗ của hắn" Rồi sau đó quay sang Song Nhi: " Chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng"
Nói xong, suy nghĩ một chút, Vãn Thanh nói tiếp: " Chuyện vừa xảy ra không được nói cho bất kỳ ai, kể cả hắn" Rồi sau đó đi vào trong phòng.