Thất Thân Làm Thiếp

Chương 78 : Ngân diện thật là tốt

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


Hồng Thư đi rồi, Vãn Thanh không có tâm trí nào để ngủ.



Là phiền muộn là buồn bực!



Có thêm hài tử, trong nhất thời, thêm rất nhiều băn khoăn suy nghĩ, nàng nhất định phải vì đứa bé này mà vạch ra một kế hoạch thật chu toàn.



Đột nhiên, một cơn gió lớn thổi đến, cửa sổ bị gió thổi tung, ánh nến vụt tắt. Nhất thời bên trong phòng chìm vào bóng tối.



Có mùi Dạ Lai Hương bay đến.



Vãn Thanh không mở miệng, mùi Dạ Lai Hương, cho nàng biết, người tới, là Ngân Diện.



Nhưng mà vì sao phải tắt nến?



"Lúc nào ngươi cũng bình tĩnh như vậy sao? Có người xông vào phòng cũng không lên tiếng?" Thanh âm âm trầm mát lạnh chui vào tai. |



"Ta biết là ngươi mà." Vãn Thanh khẽ đáp, trong lòng rất vui vẻ.



"Sao?" Thanh âm trầm thấp nhẹ giọng của nam tử vang lên, ôn hòa như ngọc, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo cảm giác lạnh lẽo. Như thể hắn không ngờ Vãn Thanh có thể đoán được là hắn.



"Rất ít người có mùi Dạ Lai Hương." Nàng giải thích nghi hoặc của hắn –.



"Thì ra là thế. Ngươi rất thông minh." Hắn đáp, giọng nói mang theo sự tán thưởng âm thầm. Không ngờ nàng lại có thể thông minh mẫn cảm như thế, chỉ một lần, đã ghi nhớ tỉ mỉ hết các đặc trưng của hắn.



"Rất ít người có mùi Dạ Lai Hương, chính vì thế mà mùi đấy trở nên đặc biệt. Nên thế chỉ cần một lần, ta cũng có ấn tượng." Nàng nói nhỏ.



"Ngươi hôm nay đã đến Tuyết Linh Các?" Hắn hỏi.



"Ân, đáng tiếc là không nhìn thấy ngươi."



"Ta có nghe ngươi hát, rất động lòng người." Hắn khen, trong đêm tối, cặp mắt sáng quắc nhìn Vãn Thanh chăm chú.



"Cám ơn." Nàng cười, khẽ đáp: "Ngươi đứng ở đâu nhìn ta vậy?" |







Qua hồi lâu, vẫn không thấy Ngân Diện trả lời, Vãn Thanh biết, là bản thân đã hỏi quá nhiều, hắn luôn thần bí như vậy, tất nhiên không muốn để cho người khác nắm bắt được, vì vậy vội vàng cười: "Ta chỉ hỏi bừa thôi mà, ngươi không cần trả lời."



"Ân." Thật sự thì hắn không định trả lời.



Nhất thời không khí lại yên tĩnh trở lại, nặng nề như bóng đêm, Vãn Thanh đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi: "Phi Tuyết cô nương là muội muội của ngươi?"



"Muội muội? " Ngân Diện nghe xong có chút kinh ngạc, hỏi: "Vì sao lại hỏi vậy?"



"Trên người nàng cũng mùi Dạ Lai Hương sâu kín, thấu nhập nhân tâm, hơn nữa, cặp mắt của nàng, giống cặp mắt của ngươi, hạnh mục như thu thủy, trong suốt tĩnh lặng, mang theo sự xuất trần – cao nhã." Vãn Thanh hồi tưởng dáng vẻ của Phi Tuyết, chậm rãi nói.



"Xem ra ngươi rất tán thưởng nàng?" Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà còn chuyển đề tài. |



"Phi Tuyết cô nương phong tư cái thế, ngoại hình cũng vậy, phiên nhược mềm mại, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng (mấy cụm từ này nói chung là khen Phi Tuyết thôi, đừng bắt mình giải nghĩa). Như đám mây nhẹ bay che khuất vầng trăng, phiêu diêu như tuyết bay trong gió. Nhìn từ xa, như ánh nắng lúc bình minh; như đóa phù dung trên mặt nước. Tiếng đàn của nàng, giống như xuyên qua chín tầng mây, bay đến Linh Tiêu Điện (một cung điện của Ngọc Hoàng Thượng Đế), xuyên qua da thịt, tiến thẳng vào trái tim. Sự tuyệt đại tao nhã của nàng, không lời nào nói được." Vãn Thanh khen ngợi không dứt (muốn đi truyền nước sau khi xong cái đoạn này T_T).



Phong thái của Phi Tuyết, đã siêu thoát còn thêm vẻ đẹp không chút tục khí của trần gian!



Ngân Diện lẳng lặng nghe, đợi nàng nói xong, hắn vẫn lên tiếng, không biết trong lòng nghĩ cái gì.


"Đối tốt hay xử tệ với một người, hoàn toàn là do ta tự mình quyết định, ta cảm giác được ngươi xứng đáng để ta đối tốt, có lúc ngươi cũng sẽ đối tốt với ta. Ngươi có thể coi đó là một loại duyên phận." Hắn nói. |



Đúng vậy, đứng là do duyên, tuy chỉ là liếc mắt, cũng hơn trăm ngàn lần tiếp xúc. Nàng… là người đầu tiên hắn nguyện ý đối tốt, có lẽ, cũng là người duy nhất trên cõi đời này.



Nàng không nói gì, hai tay cầm bình ngọc, khóe mắt, có nước mắt, như đốm sáng trên trời. Gặp gỡ Phượng Cô, có lẽ là bất hạnh của nàng, nhưng may mắn còn rất nhiều người yêu thương che chở cho nàng, nghĩ đến đó, nàng cảm thấy thật hạnh phúc. |



Ngân Diện không nói gì, ngón tay thon dài đưa lên, khẽ lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.



"Đêm rồi, ta đưa ngươi trở về! Thân thể của ngươi không tốt, cần ngủ sớm." Hắn nói.



Một câu nói chất phác tự nhiên không hoa mỹ, mang theo rất rất nhiều quan tâm, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nàng.



"Ân." Nàng gật đầu. |



Ngân Diện nhìn như lơ đãng kéo tay nàng bay vọt lên.



Chỉ trong tích tắc đấy, đã đủ để hắn xem được mạch của nàng.



Hắn thật sự không ngờ, hóa ra nàng mang thai? |



Vì sao, nàng mang thai mà không muốn để cho người khác biết? Hình như, ngay cả Phượng Cô cũng không biết là nàng đang mang thai?



Rốt cuộc, nàng giấu chuyện này với mục đích gì?



Chẳng lẽ là???



Đứa con trong bụng nàng, có từ lúc nàng bị cưỡng đọat trước khi cưới?



Trong tim của hắn, trừ…ra khiếp sợ, có rất nhiều sự thương hại.



Một nữ nhân, gặp chuyện như vậy, đã là bất hạnh lắm rồi, lúc này còn châu thai ám kết, đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ Phượng Cô không thể dung nàng, thế gian cũng không có ai dung nàng -, nàng phải sinh tồn như thế nào đây? |



Tay hắn không tự giác trở nên căng thẳng.



"Đau! " Cánh tay bên hông bóp chặt, khiến Vãn Thanh đau đến nín thở.



Ngân Diện cả kinh, vội vàng buông lỏng cánh tay: "Xin lỗi."



"Ngươi nghĩ cái gì vậy?" Nàng thấy, hắn dường như đang nghĩ chuyện gì, ánh mắt biến đổi, tay cũng nắm lại.



Hắn quay đầu nhìn nàng, cuối cùng vẫn không nói, chỉ lắc đầu: "Không có việc gì."



Nàng không muốn nói, hắn sẽ không hỏi -, nhưng mà mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ bảo vệ nàng.



"Ngày ngươi quyết tâm rời khỏi Phượng Cô, chỉ cần tới tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi rời khỏi hắn." Không rõ vì sao hắn lại biết, nàng nhất định sẽ không bỏ rơi hài tử vô tội này.



Mà nếu muốn giữ lại hài tử, nhất định phải rời khỏi Phượng Cô. | Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn



Nàng chỉ là một thiếu nữ tử, muốn thoát khỏi Phượng Cô, là chuyện khó bậc nhất.



"Ân." Không biết vì sao hắn lại nhắc đến chuyện này, có chút kỳ quái, rồi lại nhận ra không thể hỏi,



Vì vậy đành đáp như thế.