Thất Thân Làm Thiếp

Chương 87 : Phi tuyết đau

Ngày đăng: 18:08 19/04/20


Nàng ngồi nhìn ra trước sân coi hoa nở. Ăn xong đồ ăn sáng, ngồi nhàn rỗi, Vãn Thanh liền sai người mang cầm tới.



Lâu chưa có đánh đàn qua, trước kia còn ở nhà lúc rảnh rỗi thường đánh đàn, vào lúc buổi sớm thanh mát này, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ đang lướt qua.



Chậm rãi lướt đầu ngón tay khởi một khúc ngày xuân, trong lòng vui thích, hào hứng, sung sướng giống như vừa được hít thở một luồng không khí trong mát, ấm áp, chui thẳng vào trái tim.



Hồng Thư ở một bên đợi, đột nhiên nở nụ cười. Vãn Thanh liền hỏi: "Ngươi cười chuyện gì thế?"



Hồng Thư vui vẻ nói: "Nô tỳ nhớ ra Lục Cầm đến!"



"Lục Cầm cô nương đến? Vì thế mà vui thế ư!" Vãn Thanh tò mò hỏi, nhìn ra được, Hồng Thư đang rất hào hứng.



"Nhị phu nhân người không biết rồi, Lục Cầm am hiểu nhất chính là đánh đàn, trước kia Lục Cầm vẫn bội phục tiếng đàn của Phi Tuyết cô nương! Sau khi Gia cưới người, không phải người có đánh đàn lúc rảnh rỗi sao?" Hồng Thư vừa nói vừa cười: "Lục Cầm vừa nghe, đã biến thành tượng gỗ, thích vô cùng, nhưng vì không thân với Nhị phu nhân, nên thế không dám trực tiếp thỉnh giáo, lúc đó, nàng thường núp trong bóng rối nghe người đàn! Có một lần bị Lam Họa thấy, giễu cợt nàng suốt một thời gian dài



"Nguyên lai là như vậy a!" Nhìn bộ dạng cười ngặt nghẽo của Hồng Thư, chắc nếu bắt được Lục Cầm lúc ấy nàng còn cười dữ dội hơn.



"Nhị phu nhân, người không thấy được lúc nàng trốn ở trong tối nghe đàn bộ dạng nhập thần, nhưng lại vỗ tay khen ngợi lớn như thế nào đâu." Hồng Thư đắc ý nói.



Vãn Thanh làm bộ trợn mắt cười với nàng: "Ngươi chính ra là kẻ hay chọc phá người khác lắm nha!"



"Hắc hắc! Ai kêu nha đầu Lục Cầm kia ngày thường luôn vẻ mặt lạnh lùng, không cởi mở với ai, lúc nào cũng xa cách." Hồng Thư cười nói.




Có lẽ là do nàng cùng Ngân Diện có quan hệ chăng!



…………..



Không nghĩ ra, nàng đành chờ đến sau giờ Ngọ tới gặp Phi Tuyết cô nương.



Trong lòng vô cùng cao hứng. Mang theo một niềm ham mê học hỏi, cùng đi với nàng có cả Hồng Thư, cả hai người cùng tới Tuyết Linh Các một lần nữa.



Lần này, vị cô nương Thải Ngọc vừa trông thấy nàng, biết là nàng đến gặp Phi Tuyết, liền vội vàng sai Hạ Thanh đi tìm, tiểu cô nương nhỏ bé rất xinh đẹp và lanh lợi.



Vừa đi vừa hưng phấn nói: "Phu nhân thật là kì diệu, chúng ta chưa bao giờ thấy Phi Tuyết cô nương chờ đợi gặp khách bao giờ, chỉ thấy người khác đợi Phi Tuyết cô nương, phu nhân thật không giống người thường a!"



"Cô nương nói đùa, tất cả đều là nhờ cô nương Phi Tuyết để mắt mà thôi!". Vãn Thanh cười khẽ, đúng là, nữ tử xinh đẹp này rất có thiện ý.



"Không phải như thế đâu! Cô nương Phi Tuyết thiên tư xuất trần, có con mắt nhìn người, người bình thường sao lọt được vào mắt nàng!"



Hạ Thanh vui vẻ chạy tới: "Phượng phu nhân đã tới?"



"Xin phiền cho ta được cầu kiến cô nương Phi Tuyết.". Không hiểu vì sao, nhưng nàng cảm thấy vị Hạ Thanh cô nương này mặc dù trên mặt tỏ ra vui vẻ, nhưng đối với nàng không hề thấy chút hảo cảm nào, trên mặt nàng ta có vẻ khách khí, xa lánh, như thể là địch ý.